Tất nhiên chuyện không đi đến đâu, cuộc đời đã xấu xa còn bất trắc. Người dũng cảm thường thiệt thòi. Thằng bạn tôi giờ còn ngơ ngác.
Một lần, tôi ngồi tâm sự với một cô gái về mối liên hệ giữa thuyết tương đối và thuyết lượng tử cũng như hệ quả tới nhân tình thế thái. Tôi giải thích cho cô ấy thế nào là cấu trúc không gian và cách chúng “chồng lấp” lên nhau để tạo nên sự vật và hiện tượng. Tuy cô ấy gật đầu liên tục nhưng tôi nghĩ cô ấy hiểu theo khía cạnh văn học nhiều hơn là khía cạnh vật lý.
Cuối buổi tôi tóm tắt một câu đại ý rằng, những nguyên tử trong người tôi và những nguyên tử trong người cô ấy từng là một. Những nguyên tử của tôi từng ở bên những nguyên tử của cô ấy và qua nghìn vạn năm chúng đã gặp lại nhau. Tôi và cô ấy chính là những bụi sao trời. Có những vì sao tử tế đã tự phát nổ để có chúng tôi ngày hôm ấy bên nhau. Kiểu kiểu thế nhưng lâm ly bi đát hơn. Kiểu câu chuyện tình 13,6 tỉ năm, anh đã ở bên em từ giây phút đầu tiên của cuộc sống. Cô ấy có vẻ xúc động. Cô cười, như trẻ lên ba.
Mối quan hệ của chúng tôi thay đổi sau nụ cười đó. Buồn một nỗi là nó còn thay đổi lần nữa. Theo thời gian tôi yếu dần đi. Tôi không còn duy trì được khả năng biến cô ấy thành trẻ lên ba. Sự hồn nhiên không còn. Sự nghi ngờ dâng cao. Mọi thứ dần đi mất.
Có thứ tình cảm gọi là tình cảm gió mùa. Kiểu như ám ảnh. Bạn mơ mộng và tưởng tượng. Rồi đến một lúc nào đó thì bạn sợ hãi. Sợ hãi là anh em sinh đôi của tưởng tượng. Tuy nhiên bạn không thể ngừng tưởng tượng. Bạn cũng không thể ngừng sợ hãi. Tuổi 20 đã qua và sợ hãi trở thành bản năng. Ở tuổi 25 còn mấy người không biết sợ?
Tôi nghĩ rằng thích ai đó là một sự vay mượn cảm xúc. Bao nhiêu niềm vui đi trước thì đủ bấy nhiêu buồn tủi theo sau. Mơ mộng rồi chán nản, hi vọng rồi thất vọng, tin tưởng rồi hối tiếc. Đó là những cảm xúc lấy cắp từ chính bản thân, và phải trả đủ. Nếu may mắn đi đến được một mối quan hệ thì đó là chuyện khác. Một chuyện rất khác. Nhưng phần nhiều là không. May mắn là thứ gì đó kì diệu, kì diệu đến nỗi tôi đặt nó nằm ngoài phạm vi phán xét của bản thân. Giống như tôn giáo, mọi thứ vay mượn đều phải trả. Chỉ trừ một thứ, đó là niềm tin. Khi ta tin và dũng cảm trao đi cái “có vui không” của bản thân, ta đã sẵn sàng. Sẵn sàng để sống, để vui và buồn trong trọn vẹn ý nghĩa của nó. Để hiểu và trở thành con người như ta muốn.
Cậu có vui không?
Khi ta thích một người có phải ta thích những tố chất ở họ mà ta không có? Những thứ tốt đẹp hơn để ta nhìn vào? Những thứ tốt đẹp hơn để ta hi vọng vào? Ta hi vọng rằng ta cũng có thể được như thế, và ta mong đợi họ sẽ nâng đỡ ta, sẽ tin tưởng ta trên hành trình đấy. Một hành trình dài và đôi khi ta đi lạc. Đôi khi thôi, nhưng không phải ai cũng đủ quyết tâm và mạnh mẽ.
Nếu bạn thích ai vì nụ cười – lòng tốt – sự tin tưởng của họ, hãy cười – đối xử tốt với mọi người – học cách tin tưởng. Tôi không chắc là bạn sẽ vui, nhưng tôi tin bạn sẽ tìm được một vài ý nghĩa cuộc đời.
Tất cả chúng ta đều là bụi sao trời. Đến và đi chỉ trong những khoảng khắc ngắn ngủi. Trăm nghìn vạn năm mới có cái duyên gặp gỡ, tại sao lại không tử tế và thật lòng với nhau?