Có một người bệnh tình rất nặng, thân nhân của anh ta đang rất tuyệt vọng. Tuy nhiên, bác sĩ tin vẫn còn một tia hy vọng nên đến thăm hỏi anh ta:
– Anh muốn ăn gì?
Bệnh nhân lắc đầu, không nói lời nào.
– Anh có những sở thích nào?
Bác sĩ muốn dùng phương pháp trị liệu tâm lý để chữa bệnh cho anh, nhưng bệnh nhân vẫn cứ lắc đầu.
– Thế anh không thích cờ bạc, uống rượu hay gái đẹp sao?
Bác sĩ vẫn không nản lòng. Lần này, bệnh nhân đã trả lời yếu ớt:
– Không thích.
Bác sĩ muốn tiếp tục hỏi tiếp, người thân của bệnh nhân ở bên nói:
– Bác sĩ có hỏi cũng vô ích thôi. Lúc còn khỏe mạnh anh ấy còn không có sở thích gì, huống hồ là bây giờ.
Bác sĩ nghe xong, nét mặt thay đổi, quay người đi ra. Người nhà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội chạy theo hỏi:
– Bác sĩ, có phải tình hình không tốt?
Bác sĩ nói:
– Tôi đã chữa trị nhiều năm nay rồi, bất cứ trường hợp nào cũng đều tận lực chữa trị, nhưng lần này, tôi nghĩ đã hoàn toàn hết hy vọng. Anh ta là người mất đi tất cả mong muốn thì sẽ chẳng còn lưu luyến gì với cuộc sống, cũng không có niềm tin sống tiếp. Không thể chỉ trông chờ vào khả năng chữa trị của bác sĩ được.
Sở thích và đam mê tuy không phải những nhu cầu sinh lý cơ bản để duy trì sự sống của con người, song lại là những yếu tố nâng cao chất lượng cuộc sống của mỗi chúng ta. Mỗi người đều cần phải có những mong muốn, đam mê, sở thích đối với cuộc sống. Chỉ có như thế, ta mới hiểu được sống hạnh phúc là thế nào, mới có thêm động lực để sống tốt hơn. Nếu tận sâu trong lòng mình, ta không có hy vọng và đam mê nào thì sống cũng chẳng khác gì chết.