Hạnh phúc không phải là hoàn toàn chẳng có bất hạnh hay nỗi đau nào, mà chính là mặc cho mưa gió bão bùng người ta vẫn có thể giữ được sự bình yên trong tâm hồn.
Hạnh phúc là khi biết chấp nhận những điều không hoàn hảo
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn hạnh phúc. Một hôm cô bé cấu xin Thượng Đế ban cho thứ mà cô hằng ao ước.
Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô rằng “Con hãy đi con đường lộng gió phía trước, ở đó có một con đường với hàng trăm triệu hòn đá nhỏ to. Ta cho con kỳ hạn 365 ngày để đi hết con đường đó và nhặt hòn đá con cho là to nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to hạnh phúc cho con càng lớn. Nhưng nếu con đã đi qua rồi con không thể quay trở lại được nữa. Vì vậy hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi chọn hòn đá cho mình”.
Cô bé cảm thấy thật sung sướng và bắt đầu vào cuộc hành trình của mình. Cô tự nhủ nhất định sẽ tìm hòn đá to nhất cho hạnh phúc lớn nhất cuộc đời. Tuy nhiên mỗi khi gặp hòn đá to trên lối đi, cô lại do dự và nói với lòng ” Chắc hòn đá kế tiếp còn to hơn nhiều”.
Nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng qua đi. Khi thời hạn Thượng Đế cho cô chỉ còn tính bằng giây và con đường đi cũng đã gần hết, cô gái giật mình nhận ra chẳng còn thời gian để chọn những hòn đá to hơn. Vì vậy cô đành vội vàng nhặt vội hòn đá nhỏ bên đường.
Chúng ta có lẽ cũng giống như cô gái trong câu chuyện kia, luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc tốt đẹp và cuộc sống viên mãn. Chúng ta muốn cái gì cũng hoàn hảo, nhưng mà, sự thật thì cuộc sống chẳng bao giờ có thể hoàn hảo cả. Hạnh phúc có lẽ là khi ta biết chấp nhận điều đó, kiên trì đi con đường của mình và giữ chắc hòn đá đã chọn….
Hạnh phúc có lẽ cần được định nghĩa lại
Có một cậu bé được sinh ra trong gia đình rất giàu có. Một ngày kia, người cha đưa cậu đến một vùng nông thôn với mục đích để cho con trai thấy được người nghèo ở đó sống khổ cực như thế nào. Họ đến trang trại của một gia đình nghèo nhất vùng và ở lại đó vài ngày. Trên đường trở về nhà, người cha hỏi con trai có thích chuyến đi này không.
– Ô, thật là thú vị cha ạ – cậu bé trả lời.
– Thế con đã thấy được người nghèo sống như thế nào chứ?
– Vâng, con đã thấy – cậu bé nói.
Người cha bảo con trai mình nói chi tiết hơn về những ấn tượng của mình từ chuyến đi.
– Vâng, nhà ta chỉ có một con chó, họ có bốn con. Trong vườn nhà ta chỉ có một cái bể bơi, trong khi nhà họ có con sông chảy vô tận. Đêm đến, nhà ta dùng đèn thắp sáng, nhưng họ có rất nhiều ngôi sao ở trên đầu. Nhà ta chỉ có sân, còn họ có cả chân trời. Chúng ta chỉ có một miếng đất, trong khi họ có cả một cánh đồng bất tận. Chúng ta mua đồ ăn hàng ngày, còn họ làm ra chúng. Chúng ta có hàng rào cao để tránh trộm cắp, còn họ không cần đến cái đó, bởi vì họ chẳng có gì để mất cả.
Người cha lặng nhìn con trai mình. Ông không thể nói thêm gì nữa. Ông muốn khiến con trai tự hào về những của cải ông có được, dạy cho cậu một bài học, nhưng cuối cùng người cần học lại chính là ông.
Ta càng khát khao sự giàu sang bao nhiêu thì cuộc đời càng bất an bấy nhiêu. Bởi hạnh phúc thực sự chính là sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn chứ không phải những của cải vật chất hào nhoáng bên ngoài.
Khi bạn chạm vào được thế giới an nhiên nơi tâm mình, mọi ước mơ vẫn còn đó nhưng không còn làm bạn đau đầu nữa, mọi khát vọng vẫn còn đó nhưng không còn tạo áp lực lên bạn nữa. Bạn vẫn hành động để thực hiện ước mơ, nhưng tất cả đều nằm trong sự bình yên của tâm hồn. Vì thế, dù bạn có thực hiện được ước mơ hay đạt được khát vọng hay không thì trong bạn luôn hiện hữu sự mãn nguyện đủ đầy và hài lòng với mọi thứ ở đời.
Đừng cứ mải mê kiếm tìm điều gì đó xa xôi, mà chẳng trân trọng những điều mình đang có. Chỉ đến khi mất đi rồi, chúng ta mới hiểu được những điều ấy quan trọng đến nhường nào. Có những khi hạnh phúc ở thật gần nhưng chúng ta không tự mình nắm giữ mà cứ theo đuổi mãi những giấc mộng viển vông. Có khi hạnh phúc ở ngay trước mắt mà chúng ta không mảy may trân trọng, để rồi khi hạnh phúc ra đi mới ngậm ngùi nuối tiếc.
Hạnh phúc thật ra chẳng quá đỗi xa xôi như người ta vẫn nghĩ, chỉ bởi chúng ta không biết cách trân trọng mà thôi!