Khi nghệ sỹ lừng danh Burt Lancaster còn là một đứa trẻ nghèo ở New York ông vẫn thường có những giấc mơ rất trẻ con về những que kem Socola quyến rũ. Lúc đó đồng 25 Cents đối với ông là cả một gia tài.
Một ngày kia đi ngang qua một ngân hàng, cậu bé Burt bất chợt thấy một tờ 20 đô la năm dưới đất chỗ bãi đậu xe. Đó là số tiền lớn nhất Burt từng thấy, khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cúi xuống lượm tờ giấy bạc bỏ vào túi quần và liên tưởng ngay đến những que kem cũng như những món đồ chơi mà cậu từng mơ ước. Nhưng ngay lúc đó có một phụ nữ đứng tuổi với vẻ mặt hoảng hốt đi đi lại lại tìm kiếm dưới đất. Thấy cậu bé bà liền hỏi: “ Con có thấy tờ 20 đôla của Bà đánh rơi không?” . Bà giải thích đó là số tiền mà cả gia đình đông đúc của bà phải sống nhờ vào cho đến hết tháng này, vừa kể bà vừa khóc. . . :” Bà không biết sẽ phải làm gì nếu không tìm ra nó. Chắc có lẽ nó rớt đâu đây thôi . . . .”
Những ngón tay của Burt siết chặt vào tờ giấy bạc, trong đầu cậu bé, những món đồ cậu mua với số tiền to lớn đó lần lượt hiện ra. Rất dễ để trả lời, :”Con không thấy tờ giấy bạc nào hết!” và bước đi, Nhưng thay vào đó, cậu bé rút tờ giấy bạc ra và nói :” Con lượm được nó đây!”.
Sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt đầy lo âu của bà làm ấm lòng cậu bé. Bà lão cám ơn và bước đi. Ngôi sao điện ảnh Burt Lancaster nhớ lại, đó là giây phút hạnh phúc nhất đời ông.