2014 đã là một năm tuyệt vời. Chàng trai năm nay cảm ơn chàng trai năm ấy. Tôi học được nhiều. Tôi thất bại nhiều. Rồi tôi lại thành công.
Không phải tôi lạc quan đến như vậy đâu. Đã có những lúc tôi cảm giác như ai vừa đổ một đống rác xuống đầu mình rồi xô mình ra ngoài trời mưa lạnh và đóng sập cửa lại.
Thất bại để lại một dư vị đắng. Đừng để ai bảo bạn rằng: “Bạn chỉ học được khi thất bại”. Không, có nhiều cách khác để học hơn là cảm thấy tồi tệ.
Tôi học khi tôi hôn nàng. Tôi học khi tôi kẹt xe giữa lòng thành phố. Tôi học khi tôi tử tế với người khác. Hay khi người khác tử tế với tôi. Tôi học khi tôi chăm sóc bản thân gọn gàng. Tôi học khi tôi ngủ và giấc mơ làm sống lại những phần tử tế bào trong não mà tôi tưởng đã chết.
Tự Thú Trước Bình Minh
mỗi trải nghiệm tốt và trải nghiệm xấu đều là ánh mặt trời và phân hữu cơ bắt tôi phải nảy nở.
“Nếu bạn muốn tăng tỷ lệ thành công, hãy tăng gấp gôi tỷ lệ thất bại của bạn.” – Thomas J. Watson
Tỷ lệ thất bại đến thành công của tôi là 20:1 trong mọi khía cạnh của cuộc sống: thể chất, mối quan hệ, sự nghiệp, phát triển cá nhân, tận hưởng cuộc sống.
Màn đêm dài và buổi sáng mệt mỏi. Tôi đau nhức cơ bắp với các bài tập HIT. Tôi có thêm vài vết sẹo không mời mà đến. Tôi muốn nôn thứ chất lỏng hỗn hợp tăng cơ bắp Whey Protein, L Glutamin và Creatine sau buổi tập.
Không dễ từ bỏ người khác. Tôi hôn nàng ngay cả khi nàng đã lừa dối. Tôi bắt tay hắn ngay cả khi hắn đã ăn cắp. Nhiều bạn bè không bao giờ gọi tôi nữa, biến mất luôn, sông dài cá lội biệt tăm.
Nhiều thứ tôi viết vẫn nằm im bản nháp cầu xin được hoàn thành. Những khóa học online chỉ chạm mốc 50%. Những cuốn sách đọc được vài chương rồi bầu bạn với bụi bặm. Những bản piano được cất lên một quãng rồi ngập ngừng im lặng.
Hầu hết dự án tôi làm chết sớm. Sai lầm được đặt cái mỹ miều là kinh nghiệm. 70% số tiền tôi kiếm được biến mất vào chi phí sống.
20 chọi 1. Trước đây là 100 chọi 1. Tôi cũng khá dần lên.
Ta khóc với mỗi thất bại. Ta rên rỉ với mỗi thất bại. Nhưng mỗi trải nghiệm tốt và trải nghiệm xấu đều là ánh mặt trời và phân hữu cơ bắt ta phải nảy nở, trưởng thành, rồi tàn lụi và chết.
Và trước khi chết tôi phải nói tạm biệt với những điều không tử tế. Những điều làm tôi tổn thương. Những điều tôi làm tổn thương.
Tạm biệt giữ ta trẻ trung. Ngập ngụa trong quá khứ khiến chúng ta không tiến vào được tương lai, khiến chúng ta già nua, đau khổ và cay đắng và than phiền.
Thỉnh thoảng tôi vẫn phàn nàn (“giá như điều đó xảy ra…” hay “nếu như ngày em đến…”). Tôi phàn nàn. Tôi càu nhàu. Tôi đổ lỗi. Tôi già đi.
Tạm biệt.
Điều Kỳ Diệu Xảy Ra
Những hạt kiến thức và kỹ năng còn sống sót giúp tôi mạnh mẽ và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ảnh bởi Trần Hữu Đại Nhật
Rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Tôi gặp bạn thân nhất. Tôi hít thở. tập Vĩnh Xuân Quyền. Tôi tạo ra âm nhạc. Tôi chơi với dao và lửa. Tôi hẹn hò những mối quan hệ có ý nghĩa. Tôi tập lưu giữ khoảnh khắc với nhiếp ảnh. Tôi nhận thêm dự án. Tôi để lại dấu chân trên những vùng đất mới. Tôi thành công. Với định nghĩa thành công là làm bất kỳ điều gì ở bất kỳ đâu với bất kỳ ai vào bất kỳ lúc nào mà bạn muốn.
Điều kỳ diệu đến một cách tự nhiên cho những gì không ngừng phát triển. Tôi luôn tập phát triển mỗi ngày 1%. Mỗi ngày một hạt lành được gieo xuống và vun trồng để đâm chồi nảy lộc bên trong khu vườn nội tâm. Nhiều hạt chết yểu. Nhưng những hạt kiến thức và kỹ năng còn sống sót giúp tôi mạnh mẽ và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đổ lỗi làm ta được an ủi. Vỗ về chạy trốn khỏi thực tế. Than thở giả vờ vuốt ve. Nhưng chúng chỉ là tiếng gọi quyến rũ từ nàng tiên cá trên biển cả để nhấn chìm và ăn thịt bạn. Mỗi ngày tôi đều ăn kiêng phàn nàn. Và tôi làm được.
Tôi chỉ cần nói Tạm Biệt. Để dừng sự lão hóa từ những ngón tay dai như đỉa của gã thất bại vẫy gọi từ bóng tối. Mắt trừng trừng, mũ trùm, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì thầm: “Lại đây. Ở với ta một chút thôi. Ở với ta để thế giới này bớt đi hai kẻ cô đơn.” Những ngón tay…nằm khuất trong bóng tối. Lại đây cho vui. Lại đây nào. Lại.
Tạm biệt.
Tạm Biệt Những Điều Không Tử Tế
Tạm biệt – Trên đỉnh núi.
Ngoài bài tập đánh giá một năm thường niên, năm nay tôi sẽ làm thêm một bước nữa: TẠM BIỆT NHỮNG ĐIỀU KHÔNG TỬ TẾ. Một bài để biết ơn những điều tốt đẹp đã xảy ra. Một bài để dọn dẹp lau chùi detox những điều mốc meo xấu xa độc hại đã bám vào tâm cam mình suốt một năm qua.
Tết Dương lịch. Tôi viết lên tờ giấy những điều tồi tệ rồi ném nó vào ngọn lửa trại trên đỉnh núi. Cháy đi cưng. Cháy.
Tết Âm lịch. Tôi viết vào điện thoại trên chuyến xe bus đêm lạnh thấu xương chạy trên đoạn đường đến một miền đất xa lạ. Rồi tôi xóa hết đi.
Với những dối trá. Với những ngớ ngẩn. Với những phiền toái. Với những tổn thương. Với những biện hộ. Với những bi kịch.
Tạm biệt.