Phàm việc gì càng làm ta đau, ta càng mạnh mẽ. Bởi lẽ khi đạt đến giới hạn tột cùng, tức là đau đớn, mọi thứ bắt đầu trở lại vị trí xuất phát, không phải là trống rỗng đâu, vẫn còn đầy ắp, nhưng nếu trước đây nó là nỗi đau, thì giờ nó trở thành hành trang, hành lý, gánh trên vai, để ta tiếp tục con đường tìm hạnh phúc.
Thứ hành lý đó có thể sẽ rất nặng, nhưng sở dĩ vẫn phải mang theo, là bởi vì cần phải ghi nhớ suốt đời, để về sau có gặp lại chuyện như vậy, sẽ có cách giải quyết tốt hơn. Nó gợi nhắc cho ta về việc, suy nghĩ kĩ hơn trước khi làm điều gì nó tương tự.
Con người ai cũng phạm phải sai lầm, nhưng tệ nhất chính là phạm phải sai lầm cũ.
Trước khi bắt đầu hãy về những thứ mình đã trải qua.
Trước khi kết thúc hãy nghĩ về những thứ chưa trải qua.
Còn những người cũ. Có thể một khoảnh khắc nào đó, họ đã rất tệ. Đã làm tim bạn đau nhói, khiến bạn thấy ngạt thở, đau đớn… Sau đó, họ bỏ rơi bạn, và trao yêu thương cho người khác. Có đau không?
Bản chất con người, nếu gặp chuyện đó, ai cũng sẽ oán hận. Nhưng vì oán hận, bạn quên mất rằng đã làm tổn thương chính bản thân mình, tự dẫn mình vào 1 góc tối tăm. Cách tốt nhất để không gặp phải tình trạng đó, chính là tha thứ. Tha thứ cho họ, tức là đã điểm tô cho tâm hồn mình những nét thanh thản. Bởi vì nếu oán hận, ngoài việc làm tổn thương mình ra, nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Khi người ta đã không yêu thương, thì hãy tự yêu thương chính mình.
Khi một mối nhân duyên rời bỏ bạn, tức là đã có một mối nhân duyên khác đang đợi bạn rồi. Việc cứ giữ khăng khăng mối nhân duyên của người khác, trong khi họ đã về đúng vị trí của mình, sẽ khiến cho bạn đau khổ, và gặp phải nhiều điều tệ hơn, trong đó có việc mối nhân duyên của bạn, sẽ không thể đến được với bạn. Để rồi, sau hận thù, chính là cô đơn…
Con đường đời thì còn rất dài, và số người trên đời thì rất nhiều, không sao đếm hết được, vậy việc bước chung với ai đó, dù chỉ là một đoạn ngắn, há chẳng phải là cái duyên mà rất nhiều kiếp mới có được sao?