Tôi đã nghĩ, cuộc đời này rất công bằng, chỉ cần nỗ lực và có quyết tâm, thì bất cứ điều gì cũng có thể đạt được, không ngừng tham vọng, không ngừng chinh phục. Khi còn trẻ ấy, những cuốn sách như “hạt giống tâm hồn” hay “thay đổi thái độ, thay đổi thế giới”… vẽ ra cho tôi một viễn cảnh quá sáng lạng, làm tôi ảo tưởng về khả năng, sức mạnh bản thân.
Tôi đã không còn quá trẻ để mộng mơ!
Những ngày khờ dại ấy, tôi khao khát thay đổi cả thế giới. Chỉ cần bản thân tốt đẹp rồi mọi điều xung quanh cũng vì thế mà tốt đẹp lên, cống hiến thật nhiều, cho đi thật nhiều, rồi cũng sẽ được nhận lại thật nhiều, đó là điều tôi từng tâm niệm.
Tôi đã nghĩ, cuộc đời này rất công bằng, chỉ cần nỗ lực và có quyết tâm, thì bất cứ điều gì cũng có thể đạt được, không ngừng tham vọng, không ngừng chinh phục. Khi còn trẻ ấy, những cuốn sách như “hạt giống tâm hồn” hay “thay đổi thái độ, thay đổi thế giới”… vẽ ra cho tôi một viễn cảnh quá sáng lạng, làm tôi ảo tưởng về khả năng, sức mạnh bản thân.
Tôi đã từng lên kế hoạch chi tiết cho từng chặng đường cuộc đời mình cho đến cả lúc chết, mặc dù chưa biết mình sẽ làm gì, gặp ai, có cơ duyên nào… hoàn toàn xem nhẹ các biến cố, vì quá tự tin.
Và rồi qua những đam mê đã bất lực theo đuổi, qua những cuộc tình cứ ngỡ đổ vỡ là không bao giờ… Có lẽ tôi đã đủ lớn, tỉnh táo hơn, dù chưa nhiều, nhưng sâu và cay trong từng thớ thịt, trong từng ngõ ngách tâm can.
Không phải cứ muốn là sẽ được, không phải cứ yêu là sẽ đi đến răng long bạc đầu. Tôi của ngày xưa, rách tươm trong từng điều bẽ bàng cuộc sống, sự tàn nhẫn và trơ trẽn của thực tế mà tôi bây giờ mới nhận ra, khiến tôi dần trở thành một kẻ trầm lặng.
Đáng ra là nên sống chu toàn hơn, nên biết bảo vệ bản thân hơn, nên cẩn thận hơn trong mọi toan tính, đáng ra là nên dừng lại khi biết rằng mình cần dừng lại, buông bỏ. Thực ra thì cũng đã có một thời gian tôi sống như thế, thu mình lại, thản nhiên đến lãnh cảm với mọi điều xung quanh, chỉ biết ích kỷ trốn tránh bao khó khăn, thử thách… thất bại quen rồi, con người ta sẽ chẳng còn thiết tha với bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng sự ngông cuồng và máu lửa trong tôi sớm chán ngấy cái cuộc sống phòng thủ đó, rốt cuộc thì khi chỉ sống vì bản thân, tôi chẳng thu được gì thêm, mà lại chỉ có mất đi không ngừng. Đánh mất tình cảm, đánh mất bạn bè, đánh mất chính mình. Giờ tôi chẳng bận tâm rằng mình sẽ thành công hay mong đạt được danh vọng gì đâu, chắc lại sẽ ngã, lại sẽ đau và mất mát rất nhiều như thuở đầu mới lao vào cuộc đời ấy.
Thích là làm, làm tới cùng những điều mình chọn lựa. Tôi sẽ lại yêu thương mọi người như cái thời còn quá trẻ ấy từng muốn, tôi sẽ lại cống hiến và cho đi thật nhiều như cái thời còn quá trẻ ấy từng làm.
Tôi sẽ không từ bỏ tinh thần nhiệt huyết, lòng khát khao chân thực nhất trong tâm khảm là sống có ý nghĩa. Vì trên thế giới này, không gì có thể mạnh mẽ hơn một người dám tiếp tục đứng lên sau thất bại cả! Cứ làm nhưng hãy nhớ phải thật tỉnh táo! Có hành động sẽ có kết quả!