Nơi tuổi trẻ bắt đầu, người ta gọi tên thanh xuân bởi những giấc mơ. Họ nói rằng ai trên đời cũng phải đạt được một thành tựu lớn lao nào đó, thế mới là sống. Đã bao lần chúng ta nghe ai đó hỏi rằng, “Ước mơ của cậu là gì?”. Làm một bác sĩ giỏi, viết một cuốn sách để đời, trở nên nổi tiếng, hay lấy được người mà mình ngưỡng mộ,… dường như tất cả mọi người đều có giấc mơ của riêng mình.
Vậy còn ta, nếu như ta chẳng có giấc mơ nào?
Lạc lối trong những ảo vọng
Từ những năm tháng xưa cũ chẳng nhớ rõ là khi nào, mọi đứa trẻ đều học cách vẽ lên những ước vọng. Bạn có còn nhớ mình từng rung động trước mọi thứ dù là nhỏ nhoi thôi không? Chắc rằng ai trong chúng ta cũng từng có vài điều muốn làm sau khi lớn lên. Kể cả điều đó nghe có vẻ hơi dở hơi đi chăng nữa, nó vẫn khiến chúng ta vui vẻ mỗi ngày. Ta chẳng cần lo lắng dù có hay không những giấc mơ xa vời. Mọi chuyện sẽ thật đẹp nếu như chúng ta chỉ sống dưới bầu trời đầy hoài bão đó.
Nhưng bạn biết đấy, ai rồi cũng phải đi qua thời thơ ấu. Chúng ta mải miết chạy, rồi chạy, chẳng có thời gian nhìn lại mọi thứ. Đôi mắt ta chỉ thấy hiện thực u ám và cả những áp lực vô hình từ mọi hướng đang đè nặng lên cuộc đời. Giống như những đám mây đen đang dần bủa vây lấy mình, cứ thế dần dần che đi tất thảy mọi thứ. Bạn có bao giờ nghe người lớn nói về những giấc mơ trong quá khứ của họ không? Có khi họ đã quên mất chúng từ bao giờ rồi. Thế nhưng họ vẫn cứ chạy mãi không thôi.
Ngày 24/9/2018, tại trụ sở Liên Hợp Quốc ở thành phố New York (Mỹ) đã diễn ra chương trình mang tên “Generation Unlimited”. Đây là hoạt động hợp tác toàn cầu của Quỹ Nhi đồng Liên Hợp Quốc UNICEF thúc đẩy các cơ hội đầu tư cho thiếu nhi và người trẻ tuổi. Nhóm nhạc BTS – một trong những thần tượng có ảnh hưởng lớn tới giới trẻ hiện nay, tham gia với vai trò đại sứ. Trưởng nhóm RM đã có một bài phát biểu đầy xúc động về ước mơ theo đuổi âm nhạc của mình. Trước khi chạm tới thành công hiện tại, cũng giống như bao người trẻ lạc lối trên Thế Giới này, cậu ấy cũng từng có những ngày tháng khó khăn chẳng xa lạ gì với chúng ta.
“Khi xem lại, tôi nghĩ thời khắc đó là lúc tôi bắt đầu lo ngại cái nhìn của mọi người xung quanh về tôi, và nhìn lại bản thân mình qua ánh mắt của họ. Tôi không ngắm nhìn bầu trời sao lung linh nữa, tôi cũng chẳng mơ mộng gì thêm. Thay vì vậy, tôi gồng mình vào những mẫu hình mà mọi người dựng lên.
Cũng từ khi ấy, tôi chôn vùi tiếng nói của chính bản thân và chỉ nghe theo lời nói của người khác. Chẳng ai gọi tên tôi, và chính tôi cũng thế.” – RM (BTS)
Như những cỗ máy được lập trình sẵn là phải sống cho tròn nghĩa vụ. Họ kiếm tiền, mải mê tạo một chỗ đứng trong xã hội để người khác khỏi chê bai. Họ được giao một trọng trách thật lớn, phải có tiền đồ xán lạn mới được. Học hết trung học, rồi thi đại học, chọn những thứ người ta bảo nó là tốt, hay sống cuộc đời an toàn nào đó… Nhưng đời không giống như một lời hứa hẹn. Đến một ngày thất bại, mọi thứ bỗng quay lưng, rồi bạn nhận ra bao lâu nay mình chỉ toàn xoay vòng với những ảo vọng vô nghĩa mà con người tạo nên. Không cần biết ước mơ là gì, ai cũng phải nhìn mặt người khác mà sống. Đó là lúc những kỳ vọng nhấn chìm tự do của mọi người. Họ lạc trong những giấc mơ của người khác, ngộ nhận rằng đó là hạnh phúc. Nhưng mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của chúng ta lại thêm nặng nề.
Vì tự trọng trưởng thành, chẳng ai dám nói rằng mình là một kẻ vô vọng. Ta đau khổ vật lộn tìm kiếm khắp nơi một lý tưởng nào đó trong Thế Giới hỗn loạn này. Người ta mặc định đã là tuổi trẻ thì phải có một giấc mơ. “Ừ thì tôi cũng cũng có đấy chứ”, cho bằng bạn bằng bè. Một lời nói dối cũng được, hay thậm chí cả những thứ bạn chẳng có tý hứng thú nào, bạn vẫn nói rằng đó là mơ ước của bạn. Chỉ để biến mình thành bản sao của ai đó. Sợ rằng cuộc sống vô định sẽ khiến tương lai của mình tăm tối. Sợ rằng nếu không biết phải làm gì hôm nay, ta có thể chết chìm trong tuyệt vọng.
Cho đến một sớm mai thức giấc, ta tự hỏi “Mình đang sống vì cái gì?”
Đừng coi ước mơ là một gánh nặng
Ai bảo cứ sống là phải làm cái gì đó lớn lao hiển hách? Khi có ai đó hỏi rằng tại sao không tìm kiếm những điều to lớn, tôi lại nhớ tới trích đoạn trong một phần của series Before.
“Tôi biết những người thực sự đã bỏ công sức ra làm việc gì đó. Và điều đáng tiếc là những người cống hiến nhất, chăm chỉ nhất và có khả năng làm thế giới tốt đẹp thường không có cá tính hay tham vọng để thành lãnh đạo. Họ không để ý đến chuyện thành tích. Họ chẳng quan tâm nếu không được báo chí nhắc đến. Họ thật sự thích thú khi được giúp đỡ người khác. Họ sống trong thực tại.” – Trích: Before Sunset
Bạn biết không, ước mơ tựa như tình yêu Tổ quốc của bạn vậy. Nó bắt nguồn từ những điều nhỏ nhoi thân thuộc với bạn nhất, chứ chẳng phải ở nơi đâu xa xôi. Mỗi ngày bạn vui vẻ, bất cứ điều gì xung quanh cũng trở nên thật đáng yêu. Nó khiến bạn thích mọi thứ trên đời. Vì thích mọi thứ nên bạn muốn làm mọi thứ. Bỗng dưng một ngày đẹp trời, bạn có cả đại dương ước mơ ập vào đời mình, như những con sóng bất tận chẳng bao giờ đếm cho xuể. Đó là lúc bạn tự mình tìm được lời giải đáp cho mọi câu hỏi của bản thân. “Mình đang sống vì cái gì ư?”. Mình chỉ sống vì cuộc đời đáng sống thôi.
Đừng quá vội vàng, vì đây là một chuyến đi dài. Hôm nay bạn có thể tìm thấy một thứ mình khao khát muốn làm, nhưng cũng có thể là chưa. Hãy bắt đầu từ những việc làm nho nhỏ thôi, để hiểu được bản thân mình thực sự muốn gì. Bạn hoàn toàn có thể gọi ước mơ bằng một tên gọi khác, thu nhỏ khoảng cách giữa bạn và nó lại. Bằng cách nào ư? Lập cho bản thân một danh sách những điều muốn làm, như là mua một chiếc áo mới, ăn chay lành mạnh, uống đủ nước mỗi ngày, tập thể dục mỗi sáng hay thậm chí là thức dậy sau một hồi chuông báo thức thôi… Mọi thứ trong cuộc sống đều là những thử thách như thế, bạn đạt được nó đời bạn lại có thêm ba phần động lực. Nó sẽ khiến bạn hạnh phúc hơn nhiều so với việc cứ mãi lạc đường và tuyệt vọng.
Cũng có khi bạn mất rất nhiều công sức mà vẫn chưa có kết quả nào khả quan cả? Thư giãn một chút đi. Cuộc đời chúng ta luôn là vậy đấy, có chút rắc rối, có chút bí hiểm và cả những hy vọng bạn bỏ quên ở đâu đó. Hôm nay chưa được thì ta lại tiếp tục vào ngày mai, cả ngày kia, ngày kìa nữa… Bạn cần chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài, kiên nhẫn là điều cần thiết. Trút bỏ được những căng thẳng của bản thân về trách nhiệm phải làm cho bằng được thứ gì đó vào hôm nay, bạn sẽ thấy cuộc đời dễ thở hơn nhiều.
Thực ra, điểm cuối cùng của những giấc mơ mà mọi người hay nói, chính là tận hưởng hạnh phúc. Người ta làm thứ mình muốn làm, cố gắng để nó trở thành điều gì đó cao đẹp trong cuộc đời, cũng là để tâm hồn được nhẹ nhõm. Có hề gì khi bạn khác biệt đôi chút so với thứ tự chuẩn mực thông thường, bạn hoàn toàn có thể hạnh phúc, trước cả khi tìm thấy giấc mơ của đời mình cơ mà. Hạnh phúc bắt đầu từ những yêu thương. Việc trước tiên bạn cần làm chính là học cách yêu thương bản thân mình. Vẫn là bài phát biểu của RM tại Liên Hợp Quốc, cậu ấy nói:
“Giống như tất cả mọi người, tôi đã mắc phải rất nhiều lỗi lầm, vấp ngã nhiều lần trong hành trình của mình. Bản thân tôi có nhiều thiếu sót và cả những nỗi sợ hãi, nhưng tôi sẽ cố gắng trân trọng chính mình nhiều nhất có thể. Và tôi bắt đầu yêu lấy bản thân mình từng chút một như thế. Tên của bạn là gì? Hãy nói lớn tiếng lòng của chính bạn.” – RM (BTS)
Điều chỉnh tâm lý và thay đổi cái nhìn về cuộc sống sẽ khiến ta mở ra một trang sách mới cho tương lai của chính mình.
Hãy là chính bạn chứ không phải ai khác
Cho đến tháng 11 năm 2018, dân số trên Trái Đất ước tính khoảng 7,7 tỉ người. Bạn không phải người duy nhất tồn tại và đau khổ. Thế giới mất 200 nghìn năm lịch sử để dân số đạt tới mức 1 tỷ người; và chỉ mất 200 năm để đạt tới mức 7 tỷ người. Tưởng như chúng ta cần một quãng thời gian thật dài mới có thể hồi phục những gì đã mất hoặc tìm thấy lý tưởng đích thực. Nhưng không, mọi sự vận hành trên đời đều không thể đoán trước, chỉ có lựa chọn của chúng ta làm nên tất cả. Ngoài kia bao nhiêu sóng gió xô ngã tuổi trẻ, ai mà chưa từng có vài vết sẹo? Chưa có một giấc mơ nào cũng có sao đâu? Bạn chỉ cần nhớ mình là ai mà thôi.
Tôi từng đánh mất tất cả mọi thứ, ngày lại ngày trượt dài trong sợ hãi. Tôi từng chẳng muốn làm gì cả; tự nhốt mình trong phòng và gặm nhấm sự tuyệt vọng. Lúc nào cũng nghĩ bản thân thật vô dụng. Chạy mãi cũng chẳng ích gì. Mất nhiều thời gian để cân bằng trở lại, tôi dừng bước suy nghĩ thật lâu, rồi quay trở lại điểm bắt đầu. Như thể được gột sạch phiền muộn, lúc ấy tôi nhận ra mình chẳng có gì. Nhưng bạn biết không, tôi không còn thấy sợ nữa. Tôi không còn oán hận cuộc đời và tự trách bản thân thêm một lần nào. Đó là một con người mới hoàn thiện hơn của chính tôi.
Bạn không bất hạnh khi được là chính bản thân bạn. Chúng ta không cần phải chạy theo bất cứ thứ gì không thuộc về ta. Bạn sinh ra là để hạnh phúc, chứ không phải để lạc lối vì giấc mơ của người khác. Ai lại nuối tiếc vì một cuộc đời đi mượn chứ? Đừng do dự thêm nữa. Vì chúng ta chỉ có một cuộc đời. Họ có thể hạnh phúc, bạn cũng vậy. Dù tốt dù xấu, đã sinh ra trên đời thì đều là một sinh mệnh trân quý. Bạn mạnh mẽ và tự do. Đã đến lúc dừng lại để trở về với con người của mình. Bạn xứng đáng có được một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
“Dừng lại cũng không sao cả
Chẳng cần phải chạy khi không có lí do
Không có ước mơ cũng không sao
Nếu trong khoảnh khắc cậu thấy mình hạnh phúc
Dừng lại sẽ ổn thôi.”
(Paradise – BTS)
Bài hát ấy như lời an ủi cho tâm hồn những đứa trẻ lạc lối, chúng ta vẫn còn có những hy vọng để tiếp tục sống. Cuộc đời luôn đầy những bất ngờ. Hôm nay có thể là một ngày u ám tưởng như rút cạn ý chí của bạn. Nhưng biết đâu chỉ sớm mai thôi, bạn sẽ tìm thấy một ước mơ nào đó, dù muộn màng nhưng nó là của riêng bạn. Bạn xứng đáng được hạnh phúc dù cuộc đời có ra sao đi chăng nữa. Ta còn hít thở thì vẫn còn hy vọng. Chẳng có gì đáng xấu hổ vì ta chưa có giấc mơ nào. Bạn chỉ cần là chính bạn mà thôi. Sống chân thành và lương thiện.
Tôi cũng giống như bạn, một kẻ lang thang tìm kiếm những giấc mơ. Dù hôm nay chẳng rõ đời sẽ ra sao, nhưng chúng ta cứ phải hạnh phúc trước đã. Còn lại thì… Để mai tính.