Sau hai ngày chủ trì hội thảo ở New England, tôi hối hả chạy như bay ra phi trường. May mắn vẫn còn ít phút rảnh rỗi sau khi đã hoàn tất thủ tục, tôi ngồi thư giãn ngay tại sảnh chính. Dù sân bay nhỏ này chỉ vừa được đưa vào sử dụng không lâu, việc vắng khách vào lúc bốn giờ rưỡi chiều vẫn chẳng bình thường chút nào. Từ chỗ mình ngồi, tôi chỉ đếm được đúng bốn hành khách khác trong sảnh.
Tôi ngồi thảnh thơi được khoảng vài phút thì người nhân viên đã làm thủ tục cho tôi tại quầy tiến đến, bảo tôi rằng:
– Lúc nãy tôi nói với anh rằng số ghế của anh đã được xác nhận, nhưng chuyến bay trước chuyến này đã bị hủy. Tôi không thể đảm bảo rằng anh sẽ được lên máy bay, nhưng tình hình có vẻ vẫn khả quan lắm!
Là người duy nhất chờ lên chuyến bay đó nên tôi đành kiên nhẫn chờ đợi. Lúc đó, khoảng một chục hành khách có vé đã xếp hàng lên máy bay. Khi tôi hỏi về tình hình vé chờ của mình, cô nhân viên đưa ra một tin đáng thất vọng:
– Toàn bộ mười chín ghế đều đã có người rồi, thưa ông!
Vốn là một người đa nghi, tôi đứng ngay tại cổng mà đợi cho đến khi máy bay đã thực sự lăn bánh rồi mới trở về sảnh chính. Thật tình, tôi không quá thất vọng về việc bị lỡ chuyến bay này. Tôi vẫn thường xuyên nói với người tham dự các buổi hội thảo của mình: “Mọi thứ xảy ra là có lý do của nó. Chắc chắn vũ trụ này đang cố nói với chúng ta điều gì đó”.
Được rồi, đây là lúc tin vào lời khuyên của chính mình. Tại sao mình lại có mặt ở đây tối nay chứ? – Tôi nghĩ.
Tôi ngồi xuống một trong bốn bộ bàn ghế gỗ đặt sẵn tại khu ăn uống phía bên ngoài phi trường, rồi lấy một quả táo từ trong giỏ xách của mình ra. Giữa khu vực vắng người, mỗi một lần cắn táo của tôi đều vang lên tiếng động sột soạt khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm, như thể có ai đó đang chú tâm để ý đến mình vậy. Nhìn xung quanh, tôi thấy hai chiếc va-li đang được để dựa vào một trong những chiếc bàn ăn còn lại. Khi tôi đang cân nhắc không biết có nên báo cho an ninh sân bay hay không, thì phát hiện chủ nhân của chúng đang tiến từ xa lại. Đó là một anh thanh niên người châu Á còn khá trẻ, mặc bộ vét màu xanh sẫm, đeo cà vạt và một chiếc khăn xếp trên đầu. Anh ta đi từng bước cẩn thận vì đang cầm trên tay một ly nước khá to, rồi ngồi phịch xuống ghế của mình. Vừa ăn, anh ta vừa liếc nhìn tôi rất nhiều lần và mỉm cười lịch sự. Tôi cũng mỉm cười đáp trả.
Khi tôi đứng dậy, đi đến sọt rác để vứt lõi quả táo của mình, anh thanh niên cũng đứng dậy theo, cùng đi về hướng của tôi với phần rác cầm trên tay. Chúng tôi trao đổi với nhau vài câu thăm hỏi xã giao của những người tình cờ gặp nhau trên đường.
– Tôi đến đây để dự phỏng vấn. Tôi có kế hoạch trở thành một bác sĩ, và tôi đã xin theo học chương trình chuyên sâu của bệnh viện nơi này. Trông có vẻ cũng hứa hẹn lắm. – Người bạn mới của tôi kể.
– Anh sẽ học chuyên khoa gì? – Tôi hỏi.
– Tôi vẫn chưa quyết định. – Anh ta ngượng ngùng trả lời.
– Nếu anh không biết mình muốn trở thành bác sĩ chuyên khoa nào, thì sao anh hy vọng những gì mình muốn trở thành hiện thực được nhỉ?
– Ông có phải là một triết gia, hay gì đó tương tự không? – Anh ta hỏi, nhướng đôi chân mày hoài nghi.
– Không, tôi là một diễn giả chuyên nghiệp, và tôi chủ trì các buổi hội thảo chuyên đề, – tôi trả lời. – Anh muốn nghe qua bài diễn thuyết về việc đặt mục tiêu chứ?
Không chút do dự, anh thanh niên trẻ trả lời:
– Vâng, thật sự thì… tôi muốn có ai đó nói chuyện với mình. – Nói rồi anh đưa tay ra bắt lấy tay tôi và tự giới thiệu về mình.
Tôi mang va-li của mình đến bàn của anh bạn trẻ, và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Trên sân khấu bất ngờ này, chúng tôi cùng thảo luận về mục tiêu và ước mơ. Đó không phải là một cuộc hội thảo vốn đã quen thuộc với tôi, nhưng trong vòng vài phút, chúng tôi đã cảm thấy hiểu nhau sâu sắc. Chàng trai kể với tôi về cảm giác cô đơn anh trải qua khi rời khỏi Ấn Độ để đến đây chỉ vài tuần trước. Anh ta nói:
– Tôi cảm thấy mình phải rời quê hương để tìm lại chính mình.
Rõ ràng là anh ta đang có vấn đề gì đó. Và rồi anh giãi bày tất cả với tôi, cả những điều mà anh chưa bao giờ kể với ai khác. Ở Ấn Độ, anh đã hủy bỏ hôn ước với một cô gái trẻ chỉ một thời gian ngắn trước ngày cưới. Anh cũng tâm sự rằng khi còn nhỏ, anh đã bị một tên hầu trong nhà lạm dụng tình dục. Nỗi ám ảnh của sự kiện đó vẫn thường xuyên hiện về trong tâm trí anh. Nghe câu chuyện của chàng trai trẻ, tôi thật sự lấy làm lạ trước việc anh có thể chia sẻ những bí mật của mình với một người lạ như tôi.
– Tên hầu đó giờ ở trong tù. – Anh buồn bã nói. Sau một lúc im lặng nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, anh tiếp. – Tôi không biết việc đổ lỗi cho hắn ta về những rạn nứt trong tâm hồn mình liệu có phải hay không.
Rõ ràng anh bạn trẻ này đang phải vật lộn với những mâu thuẫn trong tâm hồn. Anh ta ngước đôi mắt sẫm đầy tuyệt vọng của mình lên nhìn tôi:
– Tôi ước gì những vấn đề của mình sẽ biến mất hoàn toàn.
Có vẻ không chỉ mình tên hầu ấy đang bị giam cầm trong ngục, mà còn cả tâm hồn của anh thanh niên trẻ này nữa.
– Tôi không biết sao mình lại kể với ông tất cả những chuyện này. – Anh ta nói.
Cố làm yên lòng anh ta, tôi trả lời:
– Tự nhiên đã sắp xếp chúng ta gặp nhau hôm nay để chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Một ngày nào đó sẽ đến lượt anh lắng nghe và giúp đỡ một người khác, để làm dịu lại tâm hồn đầy mâu thuẫn của anh ta.
Anh thanh niên này đang có một sự nghiệp hứa hẹn chờ đợi phía trước. Tôi chỉ ra những điểm tích cực để cố làm anh cảm thấy khá hơn. Cuối cùng thì hình như những lời nói của tôi đã có chút ít tác dụng nào đó, bởi anh ta đã có thể mỉm cười và cảm ơn tôi đã lắng nghe.
Khi tiếng loa gọi hành khách vang lên, cả hai chúng tôi cùng đứng dậy. Lúc bắt tay nhau, anh có vẻ ngần ngừ không muốn rời đi. Anh ta giữ tay tôi lâu hơn, như thể muốn lấy từ đó thêm chút sức mạnh. Trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chúng tôi đã tạo ra được một sợi dây liên kết giữa hai nền văn hóa, hai thế hệ khác nhau. Cuối cùng, chúng tôi trao nhau một cái ôm thân thiết, và chàng trai trẻ rời đi.
Không có việc gì khác để làm, tôi đi lang thang nơi cửa sổ nhìn ra khu vực khởi hành, hy vọng sẽ nhìn thấy người bạn mới của mình lần nữa để đưa tay vẫy chào anh. Nhưng rồi tôi giật mình khi trông thấy hình ảnh của anh phản chiếu ngay trên tấm kính cửa sổ mình đang nhìn ra ngoài. Ngỡ ngàng, tôi quay lại, và thấy anh ta đang đứng ngay sau lưng mình.
Với khuôn mặt ủ rũ, anh ta nói:
– Tôi còn có một điều phải nói với ông.
– Chuyện gì thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Cảm ơn ông đã có mặt ở đây tối nay… và đã lắng nghe tôi. – Anh ta đột ngột ngừng lại để hít một hơi thật sâu, rồi nghẹn ngào nói – Tối nay tôi đã định tự vẫn.
Ngừng lại một lúc để nắm lấy tay tôi, anh ta nói:
– Nhưng giờ… giờ thì tôi đã thấy hy vọng vào tương lai.
Chúng tôi lại bắt tay nhau và ôm nhau lần nữa. Giữa chúng tôi lúc này, lời nói chẳng còn quan trọng. Tôi cảm thấy nước mắt mình chảy trên má khi tôi đưa tay vẫy chào chàng trai trẻ mình vừa mới quen.