Có người buồn vì chuyện công việc không được như ý muốn.
Có người buồn về chuyện tình yêu phải rẽ lối, không đến được với nhau.
Còn có người lại vì chuyện gia đình mà phải suy nghĩ ngày đêm, tâm trí ở nơi này nhưng tâm hồn luôn hướng đến chỗ khác.
Xét cho cùng, có hàng nghìn lý do khiến chúng ta phải suy nghĩ, phải mệt mỏi, phải bỏ ra nhiều hơn 24h để tìm thấy lối ra cho những “mớ bòng bong” mà chúng ta đang vướng phải đó. Chúng ta biết rõ điều đó là không tốt, nuôi những cảm xúc tiêu cực và mệt mỏi đó chính là những liều “thuốc độc” đang hàng ngày gặm nhấm cả về tâm hồn và thể xác của chúng ta, nhưng khổ nỗi biết là một chuyện còn buông bỏ và làm được hay không thì đó lại là một câu chuyện khác.
Tôi có một người bạn, năm nay vừa bước sang tuổi 29. Đứng dưới góc nhìn của đa số bạn bè, cậu ấy là người đủ đầy về cả vật chất và tinh thần (gia đình có điều kiện, công việc ổn định, có nhiều người theo…) Nhưng có chơi thân, có tiếp xúc với cậu ấy lâu tôi mới hiểu được rằng, mọi thứ hào nhoáng bên ngoài đó cũng chẳng bao giờ có thể lấp đầy được sự thiếu hụt về tình cảm trong lòng cậu ấy, bởi tính cho đến thời điểm hiện tại sau gần 5 năm phải chia tay mối tình đầu, cậu ấy vẫn chưa thể nguôi nhớ về người đó, vẫn chưa thể rộng lòng đón “người mới” vào trái tim, vẫn chưa thể thôi day dứt vì lỗi lầm quá khứ của tuổi trẻ mà bản thân đã gây ra khiến mình đánh rơi mất người con gái cậu ấy từng yêu rất nhiều.
Cuộc sống với cậu ấy vẫn diễn ra đều đặn, hàng ngày vẫn 8 tiếng đi làm trên công sở, vẫn dành thời gian cho riêng mình và gia đình. Chỉ khác là, sau lớp vẻ ngoài cố tỏ ra là mình ổn đó thì khi màn đêm buông xuống, lớp mặt lạ kia lại được tháo ra, cậu ấy lại trở về với những xúc cảm yếu đuối của ngày xưa. Vẫn là những hình ảnh cũ từ 5 năm trước hiện ra, vẫn là những câu hỏi tự dằn vặt mình sao lại làm như thế?
Giá như lúc đó mình bình tĩnh hơn? Giá như những bồng bột của tuổi trẻ ấy được quy đổi bằng sự trưởng thành của hiện tại….Thì có lẽ…Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở “giá như” mà thôi! Cứ đều đặn như thế, bức tranh cuộc đời mà cậu ấy tô cho chính mình hiện đang chỉ có duy nhất một “nốt trầm”, mặc kệ khung cảnh xung quanh có ra sao. Quả đúng như Nguyễn Du từng nói “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?”. Câu thơ đó dường như đã vận vào cậu bạn tôi xuyên suốt trong một quãng thời gian dài.
Hơn ai hết, chúng ta là người hiểu rõ nhất nguyên nhân tại sao chúng ta phải buồn? Nhưng khổ nỗi, chúng ta không muốn đấu tranh để thoát mà ngược lại, chúng ta chấp nhận giam mình trong chính thế giới do mình tạo ra.
Cảm xúc là thứ chúng ta không thể “cầm- nắm”, nó cũng không tuân theo một quy luật cụ thể nào cả. Tôi chỉ biết những cảm xúc trái ngược mà chúng ta sẽ phải trải qua đó một phần được hình thành từ những biến động xung quanh của cuộc sống, khi bạn vui những hóoc môn phấn chấn sẽ kích thích làm cho chúng ta bỗng trở nên hưng phấn và yêu đời hơn. Còn khi bạn buồn, những cảm xúc tiêu cực sẽ làm ảnh hưởng tới mọi hoạt động thường ngày của bạn (từ học tập, làm việc, cách ứng xử với mọi người xung quanh..), thậm chí với những ai có ý chí yếu thì những cảm xúc tiêu cực đó sẽ đánh gục bạn, khiến bạn mãi mãi bị chìm trong “mê cung” do chính mình gây nên mà chẳng thể gượng dậy.
Con người chúng ta rất lạ, thường thì những câu chuyện vui vẻ, những kỉ niệm tươi đẹp sẽ bị trôi vào quá khứ một cách rất là nhanh. Nhưng đối với mỗi một câu chuyện buồn, những biến cố mà chúng ta sẽ phải đối mặt thì các bạn lại lưu giữ chúng thật là lâu, các bạn ngồi ôm ấp chúng từ ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác…Thậm chí có những bạn, dù chuyện cũ đã đi xa cách đó được cả thập kỉ rồi những vẫn chưa thể nguôi ngoai được, thi thoảng lại ngồi lai rai ở một góc quán xưa nào đó, bật kèm một bản nhạc cũ quen thuộc, hít hà một vài ngụm thuốc là đã có thể say xưa “khóc ngon lành” như vừa mới hôm qua vậy.
Sống ở đời ai chẳng phải trải qua dăm ba lần đau khổ.
Ai mà chẳng phải nhận những kết quả khác nhau thông qua từ chính những mối quan hệ của mình. Người ít thì một lần nhưng đằng đẵng vài ba năm, người nhiều hơn thì đến 3-4 lần, mỗi lần cũng từng ấy năm…Đó là chuyện “tất lẽ dĩ ngẫu” mà ở đời ai cũng sẽ phải trải qua, hãy vô tư mà đón nhận những chuyện không vui đó để bạn có thể trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn sau những lần sóng gió sắp tới.
Có đi qua cay, đắng, ngọt, bùi, cuộc sống của chúng ta mới có thể trọn vẹn. Tất cả mọi thứ mà cuộc sống này đem lại cho chúng ta không hề vô nghĩa, chỉ là cách đón nhận của chúng ta về chúng ra sao mà thôi, ai ai chẳng muốn được sống vui mà không phải suy nghĩ, nhưng phải có những trăn trở thì bạn mới biết được cách giải cho những khúc mắc về sau.
Hãy để bức tranh về cuộc sống của bạn là một bức vẽ muôn màu, và tone màu trầm kia chỉ là “điểm xuyết” cho bức tranh ấy thêm rực rỡ. Sống vui hơn, nhiệt thành hơn, nở nụ cười nhiều hơn đó là cách tốt nhất để bạn tri ân cuộc sống muôn màu này.