Bạn hỏi kiếp trước tôi có tu không mà thông thái như vậy. Tôi cũng mong muốn trở nên thông thái hơn, vì có trí huệ thì sẽ tạo thêm được nhiều trái ngọt lành hơn. Nên tôi vẫn nỗ lực làm gì mình cho là đúng trong hiểu biết của mình khi ấy.
Dù vậy, những gì tôi chia sẻ và đủ duyên để bạn có thể đọc được thông điệp thì không phải vì tôi thông thái, mà tôi chỉ như một ống dẫn, ngày ngày thực hiện sứ mệnh của mình là truyền tải thông điệp cho ai đó. Bạn cũng vậy, bạn cũng là một ống dẫn của Thượng Đế để trải nghiệm chính bạn và giúp người khác cùng trải nghiệm về bản thân họ.
Vì thế, bạn đừng vội tô vẽ hình tượng của tôi hay bất cứ ai. Ta thường dễ lầm tưởng YÊU THƯƠNG với những thứ na ná nó. Ta bị thu hút bởi ai đó phút đầu, rồi chúng ta bắt đầu thêu dệt ảo ảnh của mình về người ấy. Đến khi ở gần, ta thấy “tại sao trước đây anh thế mà bây giờ lại như vậy” “ôi dào, con nhỏ này cũng chỉ có thế thôi” hay “hóa ra em ấy chẳng cool hay đáng yêu như nó tô vẽ trên mạng.” Chúng ta cần thời gian để học bài học chấp nhận, tất cả đều đang tiến hóa. Các ảo ảnh ta tạo dựng sẽ dần bị đập tan để tiến gần đến sự thực. Mà cũng có thể trước đây họ như vậy thật, thì giờ họ thấy chúng không còn thể hiện được chính họ nữa nên họ chuyển mình. Thường chúng ta mắc kẹt vào những lời hứa, những thói quen. Không còn nữa thì ta tuyệt vọng, đau khổ kéo dài, như tụ nước đọng, không thiết tha làm thêm gì nữa.
Tất cả chúng ta đều đã, đang và sẽ trải nghiệm điều ấy. Tôi cũng vậy, đến lúc trải nghiệm thấy đủ, thấy đau khổ đủ, thì tự dưng muốn tìm một con đường bình an hơn, thanh thản hơn. Lúc đó sẽ tự biết con đường quay về bên trong, về gốc rễ của mình. Lúc đó, bạn sẽ đạt đến sự thông tuệ của chính mình.
25 năm trải nghiệm cuộc sống, tôi hiểu rằng đọc sách chỉ dẫn hay nghe trải nghiệm của ai đó tôi chỉ biết được phần thô của tầng sâu ý nghĩa về sự thật của đời sống. Trải nghiệm từ chính mình đến tận cùng sẽ giúp tôi chạm được đến cái biết sâu hơn. Lĩnh hội được thông điệp từ trải nghiệm cho phép tôi đi được tận sâu trong chính mình, mở rộng để chấp nhận mình, đẩy mình lên bậc mới của sự phát triển tâm linh.
Tôi như đứa trẻ liên tục trải qua Wonder Weeks, vì tôi muốn tiếp nhận trải nghiệm, nên trải nghiệm đến dồn dập, tôi bỡ ngỡ với thật nhiều cái mới. Nhưng sau mỗi wonder week đó, tôi lột vỏ, tôi biến tấu. Tôi mang trong mình tâm hồn của một đứa trẻ, tôi cho phép mình trải nghiệm để lĩnh hội thông điệp của Thượng đế, để dần nhớ lại bản chất thật của chính mình. Bởi nếu tôi nhìn chính mình mờ đục, tôi cũng sẽ nhìn thế giới với đôi mắt mờ đục.
Tôi vẫn là linh hồn cần trải nghiệm. Tôi vẫn mới đứng ở vị trí dần hiểu luật chơi để bắt đầu chơi hay hơn trong kiếp này. Mỗi giây phút tôi tập quán sát để nhận ra quy luật của nó để chơi tốt hơn.
Vô minh trong tôi vẫn tiếp diễn, từ lời ăn nết nói, hành vi cử chỉ. Tôi thấy mình còn nói rất nhiều điều không cần thiết, hành động những việc vô nghĩa. Đều là cơ hội để bản thân hiển lộ những hạt mầm cũ đã bị ém đi. Đủ nhân duyên tôi cho phép trỗi dậy để mình có cơ hội đối diện nó. Ban đầu, tôi thấy sự chối bỏ và thiếu can đảm bên trong, tôi thích tìm cảm xúc dễ chịu để lấp liếm. Nhưng tôi nhận ra nó vận hành như vậy là không ổn. Tôi phải thực hành phương pháp khác. Như trong phim Cuộc chiến luân hồi, chúng ta liên tục gặp phải những trải nghiệm tương tự nhau, chúng ta biết trước hết hành vi của chúng ta sẽ dẫn đến đâu, nếu chỉ thực hiện một cách, chúng ta sẽ chỉ nhận về một kết quả như cũ, rồi cứ thế phải học đi cả lại cả một kiếp người trong đau khổ mệt mỏi.
Vậy nên khi ta trải nghiệm đủ rồi thấy mệt rồi là tự động não mở ra, tâm trí sáng lên, tự biết mò dậy mà tìm một cách khác để tiếp cận, để giải quyết.
Để kể bạn nghe mấy ngày vừa qua, đau khổ trong chuyện tình cảm giúp tôi nhìn sâu được hơn những tổn thương cũ. Tôi dần lý giải được gốc rễ của nỗi sợ bên trong, nỗi sợ không còn được yêu thương hiện tại, từ cơn ghen tuông.
Có người dạy tôi phải khôn khéo lên, phải biết cách “dạy chồng, dạy người yêu.” Tôi hiểu đó là cách mà nhiều người phụ nữ giữ chồng mình trong suốt nhiều thế kỷ. Tôi không phán xét gì nó, chỉ là đối với tôi, nó không còn “đúng” với mình nữa.
Tôi không thể yêu cầu “Anh phải làm cái này cho em/làm thế kia cho em mỗi khi em ABC” nữa. Đối phương của bạn có thể vì chiều bạn mà nhất mực nghe theo để chặn tất cả mọi “biến” có thể xảy ra. Nhưng nó không bao giờ giải quyết được cái gốc rễ nếu hành vi của người ấy một đằng mà ý nghĩ bên trong anh ta một nẻo. Tôi không muốn ở bên cạnh một con mèo, gụi vào chân nịnh nọt nhưng không hiểu được nó thực sự muốn gì. Tôi nhận ra tôi không thể áp dụng bất kỳ cái công thức giữ chồng nào trên đời này được. Vì có cái gì để phải giữ cơ chứ?
Nhiều ngày, tôi đối diện với sự nhụt chí, muốn bỏ cuộc, có lúc mình cũng để cảm xúc thù ghét dẫn dắt. Rồi tôi dừng lại, nhìn những hơn thua từ trong những cuộc cãi vã, những vụ thương thảo trên khắp thế giới, nếu coi kiếp đời này là cuộc chiến mình phải giành giật, chắc chắn, mình sẽ thua, có thắng cũng sứt đầu mẻ trán. Cái cốt cán nhất tôi nhận ra được những ngày gần đây đó là, dù với cách nào, nếu bạn muốn giữ ai đó ở bên bạn, nghĩa là bạn đã tự giam cầm chính mình.
Tôi chỉ có thể làm duy nhất một điều, đó là nói lên mong mỏi của mình với anh, và bộc lộ cảm xúc của mình (bộc lộ thế nào vẫn là câu chuyện dài cần học) chia sẻ để cả hai thấy rằng bản thân tôi còn rất nhiều vết thương, và trước khi tôi lành được hết mọi vết thương cũ, tôi phải hiểu căn nguyên vết thương, ôm ấp nó đủ lâu rồi mới tìm được cách trị. Và tôi cần học cả việc chấp nhận là mong mỏi của mình cũng chỉ là mong mỏi lúc ấy, đối phương có toàn quyền chọn làm hay không. Tôi biết ơn vì anh đã luôn thành thực với tôi như vậy. Anh luôn thành thực và luôn làm những gì anh tin là tốt nhất cho tôi. Vì bạn không thể biết mong cầu của bạn nó tinh vi thế nào đâu, kiểu gì mấy lời mình thốt ra cũng phải ít nhiều làm sướng cái bản ngã. Có người ở bên thấu đạt và chỉ lối là một cái ân lớn tôi nhận được hiện tại.
Tôi cũng lờ mờ hiểu, tôi đã cho rằng bản thân mình đã luôn là “nạn nhân”, tôi thấy đáng thương cho mình lắm, nên tôi muốn người khác cũng nên đối xử đáng thương như vậy. Tôi không biết rằng, nó như liều thuốc giảm đau. Tiêm một đôi lần tôi sẽ bớt đau, nhưng dần dà nó nguy hiểm không khác gì cơn nghiện, thiếu là không chịu được, sẽ vắt kiệt sinh lực của mình, hay còn gọi lụy đấy. Nguy hiểm lắm. Cứ nói mãi mình là đứa tổn thương, thì mãi mãi sẽ bị tổn thương.
Để đi tới sự thông tuệ, tôi để cho sự khù khờ dẫn dắt, tôi thử và té ngã, rồi tôi lồm cồm đứng dậy đi tiếp. Có khi có người đi cùng, có khi không. Tôi chỉ biết tôi sẽ luôn thành thật trải nghiệm đến tận cùng chính con người mình. Tôi muốn dần bỏ hết tất cả những quy chụp tôi từng có cho chính mình, cho quá khứ của mình.
Tôi không muốn tinh vi với chính mình nữa.
Một tháng Tám khép lại với rất nhiều thông điệp. Như bạn Trần Nguyên Hưng nói với tôi: “Tháng này hiểu theo một nghĩa sâu hơn là cởi bỏ mọi lớp mặt nạ để quay về với con người thật của mình. Quay lại để biết mình thật sự cần gì, muốn gì và có những góc bựa ra sao. Những thứ thật sự cần thiết, quan trọng sẽ ở lại.”
Vậy nên bạn thương mến, đừng vội thần thánh hóa tôi, tôi vẫn có cho mình những vết sẹo và những vết loang lổ chưa kịp lành.
Vân Anh à, cảm ơn vì sự dũng cảm của bạn. Vì bạn dám yêu, dám yêu theo cách bạn tin, cảm ơn bạn đã thử, dù rất nhiều trầy trật sau đó, vì bạn dấn thân vào con đường khó, và trong sáng tận hiến cuộc đời này. Vì sự khù khờ của mình, vì bạn chấp nhận mình nhiều hơn. Mình yêu bạn, thật nhiều.
Hãy đón nhận mọi vô thường. Tháng 9 rồi, “bắt đầu hồi phục và khởi động những điều mới mẻ” thôi!