Viết cho những cô gái chẳng – là – ai

Đã bao giờ em đứng lặng thật lâu để ngắm khuôn mặt mình trước gương rồi tự hỏi:”Mình là ai?”. Cô gái của tôi đã từng làm vậy, em nói với tôi rằng em rất sợ thấy mình trong gương. Bởi sự phản chiếu con người em, đó là minh chứng cho một người vô hình, một cô gái chẳng – là – ai.

Kết quả hình ảnh cho cô gái

Tôi hỏi em đã từ khi nào em không đứng trước gương rồi. Nhưng em dành sự im lặng để trả lời tôi. Đôi mắt em là chan chứa những thất vọng, những bất lực và hơn cả là nỗi buồn. Nỗi buồn vì chẳng là ai.

Em bảo tôi, em không giỏi trong một lĩnh vực nào cả. Nhất là học tập. Mọi người chẳng bao giờ nhìn nhận được thực lực của em. Và ngay cả em cũng tự đặt những câu hỏi cho chính mình. Những câu lạc bộ em không thể vào, những vòng phỏng vấn mà em chẳng thể qua. Khi mọi người quá giỏi, quá năng động. Điều em làm giỏi nhất có lẽ là … hừm, chẳng là gì. Tại sao cuộc đời em lại trở thành con số không tròn trĩnh đến vậy. Khi mọi người đã chạy dài rồi em vẫn ở vạch xuất phát. Khi em vẫn đang tìm hiểu về các câu lạc bộ, họ đã dắt lưng vài giải quốc gia, quốc tế. Em cũng chạy mà, mà sao chẳng thể đuổi kịp? Khi họ có cái đích của đời mình rồi, em vẫn lang thang trên thảo nguyên đầy nắng và gió. Khi họ có những khúc cua đầu tiên, em mới loay hoay đi kiếm lẽ yêu đời. Nhưng còn lại tất cả chỉ là chông chênh, những cái chông chênh của tuổi trẻ. Em sợ cảm giác bị bỏ lại phía sau, cô độc, lạc lõng và kém cỏi. Họ nhìn em như nhìn một đứa trẻ lên ba, à không, một đứa bé to xác nhưng tâm hồn và trí tuệ nông cạn. Họ nghi vấn về trình độ của em. Những lần nhìn cái tên ấy bị gạch ra khỏi bảng danh sách, nhìn những dòng email: bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc, em nhận ra rằng mình là ai. Sự kém cỏi cứ bủa vây em, bám riết lấy tâm hồn em, nó như một loài ký sinh trùng, gặm nhấm đi sự cố gắng của em từng ngày. Giờ đây em sợ, em sợ phải thử thách bản thân, sợ phải đối diện với những người giỏi giang hơn mình. Bởi em không bao giờ có thể bằng họ, chắc là chẳng bao giờ…

Em à, rồi sau ra biển lớn, em sẽ nhận ra mình chỉ là hạt cát của đại dương. Đừng nhìn vào người khác, biến người khác thành thước đo bản thân rồi tự tạo ra áp lực cho bản thân mình. Thật ra áp lực cũng được thôi, nhưng đừng áp lực quá. Mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau, đâu phải ai cũng giống ai. Và có thể nói rằng, trên thế giới này, mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Liệu em có chấp nhận những sự hy sinh như họ để theo đuổi đam mê của mình? Em có dám bước khỏi vùng an toàn để lập nên những kỳ tích? Mọi đế chế đều được dựng xây từ những viên gạch giản đơn nhất, vậy hãy cứ đắm chìm vào công việc rồi em sẽ nhận ra đam mê của chính mình. Nếu sống có mục đích rõ ràng thì quá tốt nhưng sống không có mục đích cũng là một cách sống khá hay ho. Em sẽ được trải nghiệm nhiều lĩnh vực hơn, được tự tay làm nhiều thứ hơn. “Cứ đi đi rồi lối cũng thành đường”. Quan trọng hơn là mình hoàn thiện mình hơn bản thân của ngày hôm qua, ngày hôm trước và hôm trước nữa. Tích tiểu thành đại mà ra. Những “người khổng lồ” mà em ngưỡng mộ, nào là giấy khen, huân chương, vân vân và mây mây ấy, có thể họ cũng xuất phát điểm như em mà thôi. Họ cũng lúng túng học cách viết email, học cách điền đơn, học cách tập phỏng vấn. Rồi lớn hơn là viết CV, viết thư động lực,… Và học cả cách thu nhỏ cái tôi của mình lại, chấp nhận những lời chẳng mấy ngọt ngào kia. Học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã,… học, học nữa, học mãi… Rồi em cũng sẽ được như họ, nếu em cố gắng, nỗ lực thật nhiều, bởi chắc chắn, cơ hội sẽ không chối từ ta quá nhiều lần nếu em biết cách nắm bắt.

Em bảo tôi rằng em thích một bạn nam. Một người con trai cao ráo, có làn da bánh mật, rất giỏi, biết rất nhiều. Em bảo em say người ta mất rồi. Những giờ lên lớp em nhìn người con trai ấy, em cười. Em còn làm thơ, gửi chân tình qua những bức thư. Nực cười nhỉ? Giờ này ai còn viết thư nữa. Thời đại “a – còng” rồi, facebook đi. Em cười. Chỉ là nếu viết thư tay, người ta đọc, hay không đọc mình cũng chẳng hay biết. Em không muốn nhìn thấy những chấm xanh trên màn hình máy tính để rồi em cứ chờ, người ta vẫn còn bơ… Những dòng tin nhắn chưa đáp hồi, em ngậm ngùi, hóa ra sự chủ động của con gái đổi lấy cái này ư. Nhìn những tin nhắn với “tất cả – tự – trọng – nhỏ – nhoi” của con gái, rồi lại qua nhìn những trạng thái cảm xúc của ai kia được like, được comment bởi người con trai đấy. Một cảm giác gai gai bất giác hiện lên trong lòng em, chắc đó là do thời tiết se lạnh nơi Hà Nội chứ nhỉ. Đâu phải là người ta bận như em vẫn hằng nghĩ, đâu có phải đâu… chỉ là người ta không muốn thôi. Và cả câu nói: “Thật đấy, khi nào thi xong mình kể cho” nhưng rồi có lẽ sẽ là chẳng bao giờ nữa. Tại sao em luôn phải là người chủ động, tại sao em luôn là người bị chối từ, tại sao người chờ đợi luôn luôn là em? Có phải bởi em chẳng là ai phải không? Em đâu có là ai mà đòi hỏi người ta phải quan tâm. Mà dù em là ai, trong trái tim người ta cũng đâu có chừa một góc cho em? Em còn bảo em không thích người ta đi bên người con gái khác, em không thích những cái nắm tay, tựa vai ấy. Hình như em ghen thì phải; ghen, một gia vị đặc trưng của tình yêu. Nhiều lần và đã rất nhiều lần em vào “lục lọi” facebook của một cô bạn em nghĩ rằng đó là crush của người em thương. Một cô gái dễ thương với hàm răng đều đặn với vẻ mặt hiền hậu đáng yêu. Nhưng đó cũng là một cô gái năng động mà em khó có thể theo kịp, à, cả về sự tốt bụng nữa, em đoán vậy. Nhìn những lần đón đưa, những dòng status, những lời chúc ngọt ngào và cả những ảnh kỷ niệm nữa chứ. Ghen ư? Em có quyền gì?

Kết quả hình ảnh cho thư tay

 

Nhưng mà em ơi, tình cảm đâu phải thứ miễn cưỡng được. Con người ta chỉ cảm thấy rung động nếu tìm thấy ai đó hợp mình. Đôi khi cũng chẳng phải lý do là hợp mà là bởi duyên nợ từ kiếp trước mà ra. Điều đó không có nghĩa là em xấu, em tồi. Có thể cậu bạn đó tốt nhưng chưa phải là người sẽ cùng em vượt qua những gian nan, thử thách. Nhìn thoáng ra chút nữa em ơi, khi cậu bạn đó chối từ tình cảm của em, em sẽ có cơ hội tìm đến đúng người em cần tìm hay chỉ đơn giản là em có cơ hội được cảm nhận một thứ tình cảm khác – tình đơn phương. Cũng đáng đúng không? Để em hiểu được những hỉ – nộ – ái – ố của cuộc đời. Những vụn vỡ đầu tiên luôn là nguồn sức mạnh lớn lao để ta bước tiếp. Học cách chấp nhận, thứ tha, xóa nhòa đi sự ích kỷ của bản thân. Để em học cách mở lòng mình, đóng cửa trái tim khi cần. Tình yêu là một thứ tình cảm thiêng liêng lắm, phải không? Và việc “bớt may mắn” trong chuyện tình cảm của em cũng là một sự may mắn khác. Em sẽ có thể nhận ra những tình cảm thiêng liêng hơn, biết học cách đọc thời gian qua những sợi tóc của ba và những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ. Trân trọng hơn tình cảm bạn bè, biết giúp đỡ và sẻ chia với những người khác có hoàn cảnh ít may mắn hơn. Bởi lúc đấy trái tim em sẽ có những khoảng trống để có thể chắt chiu những tình cảm bé nhỏ như vậy. Đừng cứ ôm mãi một giấc mơ vô vọng, một tình cảm mà đã biết trước kết quả ngay từ khi bắt đầu và cũng đừng khiến trái tim mình chai sạn, cô bé ạ. Sao em không làm khác đi, có thể em sẽ hạnh phúc hơn em đã từng…

Hy vọng, em sẽ sống an yên và hạnh phúc hơn, cô bé của tôi…!