Khi thanh xuân có lẽ là một gánh nặng

Người ta vẫn thường nói gì về tuổi thanh xuân?

Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời con người. Là khi những gì quanh quẩn trong tâm trí ta là ước mơ, khát vọng, lí tưởng, tình yêu và những điều không thể tưởng tượng nổi. Thanh xuân là một thời để đi qua, sống hết mình, để nhớ, để thương, để mỉm cười mỗi khi nhắc đến khi những năm tháng sau này đến. Thanh xuân là kỉ niệm, là trái tim, là một người, là một đời.

Nhưng, là vậy, và chỉ có như vậy?

 

Chúng ta thường nói, thanh xuân đẹp như một giấc mộng

Thanh xuân là đẹp đẽ. Bởi lẽ, vào thời điểm của thanh xuân, ta có trong tay nhiều điều.

Thanh xuân của ta là sự trẻ và sự khỏe. Đó là thời điểm ta vừa vượt qua ngưỡng “con nít” và chớm bắt đầu bước vào thế giới của “người lớn”. Những nhận thức của bản thân dần được hoàn thiện và những phát triển về thể chất đạt được sự căng tràn rõ rệt mơn mởn nhất. Ta có thể thức đến tận khuya mà không mệt mỏi, có thể ngồi hàng giờ dán mắt vào màn hình làm việc mà không phải trải qua những cơn đau tuổi già như những người trung niên, là khi trèo đèo vượt suối trở thành một đỉnh cao để chinh phục thay vì một thử thách không còn khả năng vượt qua.

Khi còn trẻ, ta ước mơ nhiều. Ta mơ về những vùng đất mới, những con đường mới, những điều mới lạ phía chân trời đằng xa kia, và mơ về những điều chỉ đang nằm trên giấy. Có những đêm lạnh sương xuống, ta ngồi trên bãi cỏ bên đứa bạn thân, bên cô gái mình thương để kể về những điều ấp ủ bên trong tâm trí mình bằng đôi mắt lấp lánh hơn sao. Ta mơ về những chuyến đi, những thành tựu, những tòa nhà được tạo nên và những ánh mắt hạnh phúc vì một thứ chính tay ta tạo nên. Ta mơ, bởi vì, ta tin rằng, mình có thể làm được.

Chỉ khi những thứ thuộc về thời gian và khả năng là của thanh xuân, ta mới dám mơ về người ta thương. Chàng trai trẻ mơ về cô gái anh thương, về ánh mắt long lanh biết cười và khuôn miệng thốt lên những lời ngọt ngào. Anh mơ về ngôi nhà, về đám cưới, về những điều anh sẽ làm cho cô, về lời hứa anh tự hứa với chính mình về một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người con gái anh thương. Chỉ khi đó là thanh xuân, chúng ta mới dám thực sự mơ, tin, đi theo cuồng si như một kẻ điên cuồng. Bởi vì là thanh xuân, là tuổi trẻ, bàn tay này mới dám làm, và chính bản thân mình mới không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì mà đi, mà chạy, mà cuồng nhiệt và sống hết mình.

Bởi vì, thanh xuân là đẹp đẽ.

 

Nhưng, đó là những gì ta nghĩ khi ta không còn thanh xuân

Bạn đã bao giờ nghe bố mẹ kể về những năm tháng tuổi trẻ của mình chưa? Những câu chuyện khi bố còn trẻ đã quen mẹ thế nào, câu chuyện bố đã có những năm tháng Đại học như thế nào, những niềm vui và cả những khổ cực thế nào. Đó còn là câu chuyện của những ngày xưa rất xưa mẹ vẫn nâng niu như tấm ảnh đen trắng đã ngả màu của cô gái hai mươi, ba mươi năm trước, khi công việc, gia đình và những đứa trẻ chưa cướp đi của cô tuổi trẻ.

Khi sống trong thanh xuân, người ta không nghĩ nhiều về thanh xuân. Thanh xuân là gì chứ nếu không phải chỉ là những năm tháng sống, học tập, làm việc và yêu thương? Thanh xuân sẽ không thực sự được tạo ra khi ta cứ chần chừ đứng trước nó mà không dám bước chân vào, không dám sống trong nó, không dám điên và không dám vượt qua những giới hạn để nhập cuộc. Đó chỉ là những con số vô hồn, hai mươi ba mươi, thay vì một điều thực sự mang ý nghĩa là “thanh xuân”.

Giống như nhiều những điều đã đi mất rồi mới nuối tiếc, những thanh xuân đã đi qua lại càng là những thanh xuân người ta nhớ, người ta thương. Chỉ khi sáng mai thức giấc, những vết nhăn trên da chẳng còn cho ta cơ hội để diện những bộ váy xinh đẹp, chứng đau lưng kinh niên cản ta lao đi chinh phục những đỉnh núi thì tuổi trẻ mới thực sự là một điều ta thèm khát.

 

Là ta chẳng dám nói, có những thời điểm thanh xuân là một gánh nặng

Tôi sợ những chuẩn mực, hay những thứ gọi là “người ta thường nói”. Bởi lẽ, đó là những thứ trói buộc tôi sống trong một khuôn phép, một phép tắc, một quy luật nhất định. Tôi biết mình không bị ép buộc phải làm điều đó, nhưng tôi sợ việc sống ngoài chuẩn mực xã hội ấy và trở thành một con cừu đen lạc lõng trong thế gian.

Và thanh xuân có những chuẩn mực. Tất nhiên, đó là lí do tôi nhắc về những chuẩn mực.

Thanh xuân là những năm tháng của tuổi trẻ, lí tưởng, khao khát, ước mơ và tình yêu. Đó là những năm tháng ta sống trọn vẹn cuộc đời mình và làm những điều tuyệt vời nhất.

Có thể đó nghe như một câu nói bình thường, nhưng bạn có biết chăng, đó là một gánh nặng. Khi thế giới đi theo một con đường nhất định, ta thường có xu hướng làm theo những gì đồng loại đang làm. Và đó là khởi đầu của một tiến trình dài khi ta cố gắng đạt được những cột mốc.

Khi chúng tôi hai mươi, nhiều đứa trẻ trong chúng tôi trải qua một thứ gọi là “khủng hoảng”. Hai năm nữa rời ghế Đại học, bước vào thị trường lao động, chúng tôi là ai đây? Chúng tôi sẽ làm gì, trở thành người như thế nào và đáng giá bao nhiêu dưới con mắt của những headhunt ngoài kia? Cái chuẩn mực “ra trường có việc” trở thành một điều ám ảnh tuổi trẻ, ám ảnh về một thanh xuân chuẩn mực phải có ước vọng to lớn làm những điều vượt qua trí tưởng tượng thông thường. Vẫn biết rằng, những điều ấy là điều tốt cho cuộc đời mình, nhưng có những thời điểm, chúng trở thành áp lực đến cuộc sống, làm chúng ta trở nên hoang mang và suy sụp.

Câu chuyện về những tình yêu ngọt ngào thanh xuân ám ảnh thành những nỗi buồn thanh xuân của nhiều người. Có một người để yêu, để thương, để nhớ, để dành cả tuổi trẻ cho họ, là một điều tốt. Nhưng đôi khi nỗi buồn, nỗi lo lắng ám ảnh rằng bản thân mình kì lạ, bản thân mình không đủ tốt để có ai đó đến bên, mời ta bước vào cuộc đời họ, là một gánh nặng, là một sự hoang mang, một dấu vết khó để xóa nhòa.

Để khi nhớ về thanh xuân, đó là những nụ cười buồn…

 

Dù sao thì, thanh xuân cũng là của ta

Giống như việc chẳng ai sống thay ta, yêu thay ta, chết thay ta được, thanh xuân cũng là câu chuyện chỉ có chính ta mới có thể viết nên cho bản thân. Trải qua thanh xuân là một trải nghiệm tuyệt vời, là những năm tháng ai cũng mong một lần được bước qua, và nhiều người không chỉ một lần mong được sống lại.

Thanh xuân với mỗi người, dù là cách này hay kia, cũng là khoảng thời gian chỉ có bản thân ta mới thực sự sống và thực sự cảm nhận được hết. Thanh xuân của bạn có thể là một chàng trai hay một cô gái, là một công việc bạn sống chết vì nó, là một nơi ta dành cả trái tim để yêu thương và cống hiến, là sự trống rỗng và nỗi buồn, hay là tổng hòa của tất cả. Nhưng tôi tin rằng, dù bạn có là bất cứ ai, đang làm gì và muốn trở thành người như thế nào, thanh xuân cũng là một nốt nhạc đẹp, chương rực rỡ của cuộc đời bạn. Dù có những lúc khó khăn, dù có những khi rực tràn ánh nắng tuyệt diệu, đó cũng là một phần con người ta, trái tim ta, tạo dựng nên một bản ngã chính mình hoàn thiện và tốt đẹp của hiện tại.

Để khi thời gian qua đi, khi thời khắc nhắm mắt lại trở về với đất, những thước phim xinh đẹp cuối cùng trôi qua tâm trí ta có một phần mang tên: thanh xuân.