Khuôn mặt tươi cười, những người bạn, những đầu điểm tốt. Đó là những lí do tại sao mọi người ngạc nhiên khi tôi nói mình mắc chứng lo âu và trầm cảm nặng. Bởi bệnh tâm lý rất dễ dàng che giấu khi bạn dồn mọi năng lượng vào việc đè nén con quỷ bên trong mình.
Tôi đã cố gắng trong một thời gian dài để giấu nhẹm chứng lo âu và trầm cảm của mình và sự thật là tôi đã làm rất tốt. Cuộc sống của tôi xoay xung quanh việc tôi thức dậy, đắp lên một bộ mặt vui vẻ và vật lộn với mọi khoảnh khắc. Tôi dành thời gian cho bạn bè, tham gia tiệc tục, nhảy múa và cười đùa. Tôi thân thiện và hướng ngoại, và nhìn từ ngoài vào thì tôi trông khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi mỉm cười trong suốt những cơn khủng hoảng gây suy nhược được tôi giấu kín bưng khi ngồi trong một quán café với các bạn của mình. Tôi rùng mình, ngọ nguậy và gồng người trong sự lo âu khi đang ngồi trong lớp học. Tôi rời giường vào lúc 7 rưỡi sáng kể cả khi tôi thức vì khóc trong đau khổ và dai dẳng đến tận 5 giờ sáng.
Thực tế thì sao? Giấu diếm nỗi đau và sự hành hạ diễn ra trong đầu tôi chỉ làm vấn đề nghiêm trọng hơn đáng kể. Chứng lo âu và trầm cảm đã đạt đến ngưỡng không thể chịu đựng nổi. Việc ăn uống trở nên khó khăn với tôi. Tôi nhận những lời khen về cơ thể thanh mảnh tuyệt vời của mình với một nụ cười gượng gạo và biết rằng cơn gào thét trong câm lặng của tôi sẽ không bị phát hiện. Tôi bắt đầu bỏ tiết dù các giáo sư không để ý đến chuyện đó. Họ chỉ nhận thấy tôi sẽ thi hỏng nếu vắng mắt nhiều như vậy.
Tôi thực sự sụp đổ vào học kì thứ hai của năm hai. Tôi sốt sắng tham gia các hội phụ nữ – nơi chiếm phần lớn thời gian và yêu cầu nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Ban đầu tôi làm rất tốt công việc của mình, cho đến khoảnh khắc tôi ngồi đó, trò chuyện với một cô gái. Tôi thở dồn dập, nước mắt dâng lên và tôi chẳng thốt lên nổi một từ. Cô gái đó nhìn tôi một cách kì lạ, nhưng vẫn mỉm cười trong sự bối rối khi tôi cố gắng coi như không có chuyện gì và giả vờ mình chỉ đang ngạt thở. Tôi rời tòa nhà, lướt nhanh qua đám con gái với nước mắt lăn dài lên mặt. Giờ thì tôi chẳng còn bận tâm nếu mọi người biết được sự yếu ớt của mình nữa, tôi cần sự giúp đỡ và đây chính là thời khắc để mở lòng hoàn toàn.
Tôi đã học được rất nhiều điều trong trải nghiệm làm việc với bệnh tâm lí, nhưng bài học quý giá nhất tôi được dạy là việc thành thật với những khó khăn của mình là điều hoàn toàn được chấp nhận. Tôi đã cho rằng việc giả bộ sẽ làm các triệu chứng biến mất, nhưng nó đã xảy ra hoàn toàn ngược lại. Khi tôi lên tiếng mạnh mẽ hơn về những đau dớn mà mình phải trải qua, tôi nhận ra không phải ai cũng đều độc đoán và phán xét. Chắc chắn rằng sẽ có nhiều người không tin bạn và nghĩ bệnh tâm lí không nghiêm trọng, nhưng cũng có rất nhiều người phải trải qua điều tương tự mà bạn có thể dựa vào. Khi bạn mở lòng về những vật lộn của mình, bạn sẽ có được sự nhẹ nhõm, thanh thản. Bạn có thể tìm kiếm sự hỗ trợ phù hợp cùng sự điều tiết cần thiết. Cuối cùng, bạn có thể cho phép bản thân bắt đầu chữa lành vết thương theo cách bạn thực sự cần.