Khi ai đó hỏi số điện thoại của tôi và tôi trả lời rằng: “Tôi không dùng điện thoại” và phản ứng “Điều đó thật tuyệt” hoặc “Ồ, rất tốt” và một đôi mắt ngạc nhiên tròn xoe mắt. Tại Mỹ, hiện nay có đến 95% người trưởng thành sở hữu điện thoại di động và những người lựa chọn không sử dụng điện thoại thuộc một phần nhỏ.
Tôi có lựa chọn phản kháng lại điện thoại không. Tôi có. Tôi dùng đủ thời gian với màn hình cho công việc, vì vậy khi tôi ra ngoài tôi muốn được kết nối và tự do.
Hóa ra việc không có điện thoại lần đầu tiên khiến tôi trở nên rất tuyệt. Phản ứng dữ dội của nhiều người là sự thật và nhiều câu hỏi đặt ra như điện thoại thông minh của chúng ta có thật sự hữu ích như chúng ta vẫn luôn nghĩ tưởng hay không? Điện thoại thông minh thông qua các thuật toán, quảng cáo và ứng dụng được thiết kế bởi những kỹ sư phần mềm triệu phú nhằm gây cảm giác nghiện cho người dùng, thậm chí có cả một đội ngũ nhân viên chuyên nghiên cứu cách thức giữ người dùng cầm điện thoại của họ lâu nhất. Segran viết: “Bạn nghĩ rằng mình có thể kiểm soát nó nhưng liệu bạn có thể ức chế được phản xạ sinh học của bản thân?”
Thật ra việc kiểm soát bản thân dùng điện thoại cũng giống như việc liệu người ta có kiểm soát được cuộc sống của mình hay không.
Ari Shaffir ghét điện thoại thông minh. James Cameron ghét điện thoại thông minh, nhưng tôi thì không, tôi biết mình bỏ lỡ nhiều điều khi không có nó. Tôi sống tại vùng Canadian Rockies, cách cửa hàng gần nhất 30 dặm, vì vậy mỗi tuần một lần tôi đi đến thị trấn mua hàng. Những lợi của việc không có điện thoại là bạn sẽ không bị xoáy vào vòng xoáy trước màn hình nhỏ và bạn cần tương tác với môi trường.
Có lẽ tôi sẽ gặp một người nào đó thay đổi cuộc đời mình. Có lẽ tôi sẽ có một suy nghĩ duy nhất sẽ thay đổi toàn bộ quan điểm của mình về thế giới. Nó vẫn chưa xảy ra và tôi đang thấy mình trôi nổi trong trạng thái nhận thức, chủ yếu là tôi đang cảm thấy bồn chồn vì có một chồng email công việc đang đợi tôi giải quyết ở nhà.
Nếu tôi có điện thoại, tôi có thể sử dụng thời gian để kiểm tra email. Và khi về đến nhà thay vì đi thẳng đến chỗ máy tính, tôi đã có thời gian tự do ra ngoài dạo bộ hoặc ăn kem. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Ở một khía cạnh nào đó, điện thoại thông minh hỗ trợ bạn một phần nào trong cuộc sống nếu bạn biết tận dụng nó đúng cách.
Tôi và L là đôi bạn thân hồi tôi còn học đại học ở trường luật. Nhưng đã 6 năm kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp và chúng tôi sống cách nhau 4.000 dặm, rất hiếm cơ hội để chúng tôi gặp nhau. Ba tuần trước L nói với tôi qua tin nhắn Facebook rằng cô ấy vừa gửi thông báo mới về công việc của cô ấy. Thật không còn điều gì khiến tôi có thể tự hào hơn về cô ấy khi dám đưa ra một quyết định lớn như vậy.
Nhiều người cường điệu hóa rằng không có điện thoại họ dường như không tồn tại. Kỳ thực, bạn vẫn tồn tại nhưng đến một lúc bạn cũng cần suy nghĩ lại một chút. Có thể tôi đã bỏ lỡ một vài chuyện quan trọng trong cuộc đời của người bạn thân lâu đời nhất và tôi có lẽ đã bị quên lãng theo thời gian. Vậy là, một cách nào đó chiếc điện thoại cũng coi như giúp ích đối với tôi.
Một phần nào đó điện thoại giúp tôi kết nối với những người bạn cách xa, ký ức của tôi với tình yêu cũng không bị phai nhạt quá nhanh khi luôn có một vài dòng thông báo rằng: “Nếu chúng ta không gặp nhau thì hãy luôn đảm bảo chúng ta đang bên ngoài dưới ánh mặt trời rạng rỡ trên đầu, gió thổi mái tóc và không có nỗi buồn hay nuối tiếc tồn tại”. Tôi chép lại vài dòng kí ức yêu thích vào một cuốn sổ tay, vẽ những bức tranh kèm hình ảnh của Dylan.
25
Trong bộ phim “Forget the Landscape: Start Photographing Yourself on Your Travels” (Tạm dịch: Quên đi mảnh đất: Hãy bắt đầu bằng chụp ảnh bản thân mình trên những chuyến đi) Emma nhớ lại cha cô từng dặn rằng: “Mẹ và cha không thể chụp hết tất cả kí ức. Chúng ta có những chuyến đi ngắm hoa, núi khi con còn nhỏ và chúng ta đã không thể lưu lại nó cho con”.
Tôi có một chiếc máy ảnh dùng một lần bây giờ đang để trong chiếc ba lô du lịch nhưng nó mới chỉ được phơi nắng 27 lần. Tôi thật sự không có nhiều cơ hội để chụp những bức ảnh theo mong muốn và chiếc điện thoại một phần nào đã giúp tôi lưu lại những kí ức.
Tôi đã thắng chiếc điện thoại của mình.
Giữa thế giới này, có lẽ đến lúc chúng ta cần hội nhập, hội nhập không phải là đánh mất những điều tốt đẹp mà chính là tận dụng những điều cần thiết để biến thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Kỳ thực việc điện thoại phá hỏng cuộc đời của ai đó, chính là họ đã không chiến thắng được những dục vọng và đam mê của bản thân, chiến thắng được những cám dỗ và đánh mất lý trí và suy nghĩ của tự thân. Nhưng làm sao có thể chống lại một thế giới đầy rẫy những cám dỗ xung quanh như vậy, chính là người ta phải tìm cho mình một mục đích sống, một nguyên tắc căn bản đúng đắn làm người và một ý chí mạnh mẽ để thực hiện điều đó.