Để tồn tại, những con người mạnh mẽ đã phải tranh đấu rất nhiều.
Này cậu,
Tôi vừa nghe phong phanh, cuộc sống của cậu đang rơi vào bế tắc. Mọi thứ xung quanh làm cậu thấy choáng ngợp, bị áp lực bởi những trách nhiệm, luôn để tâm tới những gì người ta nói, và cảm thấy thật sự quá tải. Dường như cậu đang mắc kẹt trong một căn phòng chứa đầy nước. Cậu biết rõ cánh cửa vẫn mở, nhưng ngoại cảnh làm cậu tê liệt; cậu không thể tự mình nắm lấy tay cầm đó, nên chỉ đứng im và chẳng thể làm gì. Cậu cảm thấy nước bao trùm lấy cơ thể mình, và cứ từng chút nước dâng lên lại càng làm cậu thêm phần chới với. Phần nước ngập đó có thể là việc học ở trường, gia đình, mâu thuẫn với mấy đứa bạn trong nhóm, chuyện yêu đương, đấu tranh nội tâm về con người thật sự của mình, hoặc địa ngục, hoặc có thể là tất cả mớ hỗn độn này.
Cậu cảm thấy sóng gió cuộc đời cứ liên tiếp ập đến mà không hiểu lý do. “Tại sao điều này lại xảy ra với mình? Tại sao cuộc sống luôn tìm cách để hủy hoại mình?
Giờ thì, tôi sẽ nói cho cậu biết điều mà tôi đã mất nhiều năm mới nhận ra, hãy tự mình suy ngẫm để hiểu nó một cách sâu sắc nhất.
Những người mạnh mẽ nhất, để tồn tại, họ đã phải đấu tranh rất nhiều. Họ gặp phải những vấn đề vô cùng rắc rối, không có giải pháp chính xác, rõ ràng cho vấn đề đó và rồi, sống những tháng ngày thật u ám. Mọi thứ cứ chồng chất lên vai họ cho đến khi trở nên quá tải . Và cậu có biết những người mạnh nhất đã làm gì để tồn tại không?
Tự mình phá vỡ.
Họ đứng yên, mắc kẹt trong căn phòng đầy nước, cứ thế để nước ngấm vào cơ thể mình. Họ không mở cánh cửa đó, không bỏ đi một cách dễ dàng. Họ đứng yên, suy nghĩ về những gì đang xảy đến và không biết phải làm gì. Họ để nước áp đảo họ, lấp đầy căn phòng. Và ngay khi họ cảm thấy rằng không thể chịu đựng điều này nữa vì mọi thứ trở nên quá tải rồi, cánh cửa bị phá vỡ … họ cũng được giải phóng. Người mạnh mẽ nhất trở thành kẻ yếu đuối nhất ngay khi họ trôi ra khỏi phòng, mang theo dòng nước đầy gánh nặng. Họ nằm dạt vào bờ, yếu đuối hơn bao giờ hết … cuộc sống khiến họ thật sự đau khổ, vỡ vụn, tê liệt.
Trong khi họ nằm đó với những tổn thương và tê liệt, sự yếu đuối đã có một động thái vô cùng tinh tế và đẹp đẽ: nó gieo mình vào sự đổ vỡ và những vết nứt như một mảnh đất tươi, màu mỡ để gieo hạt giống trí tuệ và sức mạnh. Theo thời gian khi trời tiếp tục mưa, trí tuệ và sức mạnh sẽ lớn lên, lan tỏa khắp cơ thể của những con người đổ vỡ ấy như dây leo, khiến họ thậm chí còn mạnh hơn trước khi bị mắc kẹt trong căn phòng đó, trước khi họ được giải phóng. Những người mạnh mẽ nhất, để tồn tại, họ thường xuyên phá vỡ mọi thứ như vậy, để căn phòng đó là nơi sản sinh ra nhiều yêu thương hơn, nhiều sức mạnh và trí tuệ hơn chúng ta nghĩ.
Đã đến lúc cậu có thể suy nghĩ, tại sao lại có sự tương tự này? Cậu đã suy ngẫm ra được điều gì chưa ?
Tôi muốn cậu biết, và đọc thật kỹ điều này: Để chính mình trở nên vụn vỡ như vậy là điều bình thường. Chẳng sao cả khi cứ để mọi thứ quá tải như vậy bởi vì lí do gì cậu biết không? Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi. Đôi khi, cậu chỉ cần đứng đó, và để bản thân mình cảm nhận. Hãy để nó nổ tung và trôi qua cậu. Hãy để nó làm cho cậu được vụn vỡ. Khi để nó nổ xong theo đúng như đã sắp đặt, cậu hãy chiêm nghiệm lại các mảnh vỡ từ sâu trong lòng mình. Nhìn vào từng mảnh vỡ một và cố gắng tìm ra nguyên do gốc rễ của cảm giác đó. Tìm hiểu về cảm xúc sẽ khiến cậu sẽ biết cách để chống lại nó. Giờ cậu biết phải làm gì chưa? Cậu phải ghép lại từng mảnh vỡ với nhau, từ từ và thật cẩn trọng, sử dụng trí tuệ của mình làm chất keo, và cậu sẽ trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cậu cần phải phá vỡ trước khi cậu có thể trưởng thành. Hãy để bản thân mình cảm nhận, cảm nhận tất cả. Hãy phá vỡ mọi thứ rồi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.