Tôi luôn tự hỏi: “Tình yêu là gì?”, “Chân lý là gì?” Bởi hai câu hỏi đó ngang ngang với nhau. Tình yêu đích thực không có quá khứ, không có tương lai, không có thân xác, hy sinh cả bản thân. Chân lý nó cũng như thế, người ta dám từ bỏ mọi thứ để tiếp cận. Nhưng tình yêu đích thực có vẻ khó khăn hơn so với chân lý đích thực. Bởi tình yêu đích thực dù có tới từ một phía, thì bên kia, chưa chắc đã là đích thực. Chân lý đích thực, thì chỉ cần một phía là đủ. Bởi người ta đi tìm chân lý, không chân lý nào đi tìm người. Còn tình yêu, người ta đi tìm tình yêu, và chưa chắc đã tìm thấy và được đáp trả một cách đích thực.
Những câu hỏi tình yêu là gì, chân lý là gì, qua bao nhiêu thế hệ, loài người vẫn chưa có lời giải. Bởi nếu nó được giải rồi, thì chẳng còn ai sẽ hỏi về nó nữa. Đó chẳng phải là câu hỏi, đó là câu đố không lời giải. Tình yêu và chân lý, đó là câu đố. Mỗi người phải tự tìm ra lời giải riêng cho mình, không bao giờ có lời giải chung. Nhưng đáp án thì chỉ là một thôi, 9 + 1 = 10, 1 + 9 = 10, 7 + 3 = 10, 3 + 7 = 10. Đáp án là như nhau, tổng số là như nhau. Dù có một triệu lời giải về tình yêu và chân lý, thì tổng số cũng chỉ là 10.
Thấy được chân lý sẽ từ bỏ được mọi thứ, mà muốn thấy được chân lý thì phải từ bỏ. Thấy được tình yêu đích thực sẽ có hy sinh, nhưng muốn thấy được tình yêu đích thực thì phải hy sinh đã. Nghịch lý là thế, muốn thấy được kết quả thì lại dùng chính cái kết quả đó để đi tìm kết quả. Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp cực kỳ. Tới nơi thì sẽ không cần đi nữa, nhưng phải đi thì mới tới nơi. Đi, cuối cùng trở thành vô nghĩa, nhưng bắt buộc phải đi nó mới có khả năng trở thành vô nghĩa.
Có một bí mật mà ít ai biết đến. Bí mật mà những bậc thầy đã khám phá ra từ lâu. Họ gọi đó là sự thật, là Chân, là tuyệt đối. Con người sống trong sự thật, phúc lạc giáng xuống người đó. Sống thật với chính mình là lúc người ta chạm tới Thượng Đế. Sự thật đơn giản chỉ là sự thật, chẳng có thật ít, hay thật nhiều, hay thật một nửa. Người ta sống trong giả vờ, sống nửa vời, sống với lớp vỏ bọc dày cộm. Người ta bao giờ cũng sợ, nỗi sợ ngăn cản họ đến với sự thật. Khi yêu người ta không dám yêu hết mình.
Trong tình yêu bao giờ cũng có nỗi sợ. Họ sợ tình yêu không được đáp trả lại, họ sợ bị lừa tình, họ sợ bị cắm sừng. Vậy nên họ yêu nửa vời, yêu sơ sơ, yêu giả vờ. Và họ cũng chưa bao giờ chạm tới tình yêu đích thực. Họ để dành cái tình yêu đích thực ấy, và chờ đến khi nào đúng đối tượng nó mới được lấy ra. Và họ cứ chờ thôi, chờ mãi. Cuối cùng tình yêu bị bỏ lỡ, họ hối tiếc, hay thậm chí họ còn chưa biết yêu là gì. Họ không biết tình yêu là vĩnh hằng của bản thể. Họ che phủ tình yêu bằng nỗi sợ, không để nó tuôn chảy. Phúc lành giáng xuống vô cùng tận, và nó là miễn phí.
Người ta buồn, người ta không khóc, người ta cố tỏ ra mạnh mẽ. Đúng thôi, vỏ bọc không thể khiến cho họ khóc được. Họ đau, nhưng họ không chạm đáy nỗi đau. Đau giả vờ, đau nửa vời. Và nỗi đau còn đó, chừng nào nó chưa được đau thật, đau tuyệt đối thì nó mãi mãi ẩn tàng. Người ta vui, người ta không cười tuyệt đối. Trong họ còn có gì đó ngăn cản, họ sợ mất đi cái gì đó gọi là phẩm chất. Phúc lành mãi ở trong, niềm vui bất tận không được tuôn chảy, và họ không vui tuyệt đối. Vui, buồn và yêu, tất cả đều không chạm tới sự thật tuyệt đối của cảm xúc.
Chừng nào người ta lấy được con người thật của mình ra, thì khi đó phúc lành mới giáng xuống người đó. Không còn sợ hãi, không còn để dành, không còn nửa vời và giả vờ nữa. Để tất cả tuôn chảy tự nhiên. Giấu đi nó sẽ còn đó, sẽ mãi ở đó và ngăn dòng chảy của sự thật đi qua. Điều này đến giới hạn, là cho đi hết rồi, điều khác ắt sẽ tới, sẽ tuôn chảy bất tận. Bởi cho đi, cuối cùng cũng chỉ là nhận lại.
Tôi đã từng yêu rất nhiều người. Và nó là thật, thật sự. Là tình yêu nam nữ thôi. Nhưng tôi không được chấp nhận, hoặc là tự ti về bản thân quá nhiều, hoặc là với người không hợp. Khi đó, tình yêu chết đi, nhưng nó không chết, nó bị giấu đi bởi tâm trí. Tình yêu không chết đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác, cũng đúng. Tại sao tôi lại yêu được nhiều người như vậy? Tại nó là miễn phí, tình yêu luôn là miễn phí, nó là có sẵn. Nhưng tôi luôn giấu nó đi, bởi sự phân biệt, bởi đầy đủ các lý do khác nhau để hợp lý hóa cho sự giấu đi tình yêu. Là xấu xí, là nghèo khó, là sợ làm khổ người, là cái gì đó có thể bịa ra. Đủ để giấu nó đi thôi, nhưng nó vẫn ở đó, không mất đi đâu.
Tâm trí làm tình yêu trở nên ích kỷ, sợ hãi hay nhút nhát. Tình yêu là giống nhau, nó là một thôi. Không có yêu ít hay yêu nhiều, nếu tâm trí can thiệp, nó sẽ là yêu ít hay yêu nhiều. Đau khổ thế, tuyệt vọng thế, khi người ta không đến được với nhau. Tình yêu không đến, nó ở đó sẵn. Chỉ tâm trí là không đến được với nhau. Vậy là đau khổ thế, tuyệt vọng thế. Tôi cứ che đậy tình yêu dưới lớp vỏ của tâm trí mãi, cho tới bây giờ, nó được hiện ra, và nó sẽ mãi ở đó. Tôi không còn mệt mỏi về cái gọi là tình yêu nữa. Bây giờ, tôi yêu hết, nhưng chỉ là yêu người khác phái thôi nhé. Tôi chẳng đủ trình độ như Chúa hay Phật để yêu hết thảy người ta. Và người ta sẽ bất khả kháng với tình yêu tôi dành cho họ. Làm sao mà họ có thể bắt tôi ngừng yêu được?