Tôi của ngày hôm nay, yêu thương chính mình hơn tất cả

Tôi của ngày hôm nay, yêu thương chính bản thân mình nhất, trân trọng chính bản thân mình nhất. Không để cho bất cứ ai xem thường mình, không ở gần một ai không thích mình, dứt khoát ra đi khi người ta không cần mình.

Ai nói tôi cứng đầu cũng được, bảo tôi bất cần, thậm chí vô tình, lạnh lùng quá cũng được. Nhưng xảy ra rất nhiều chuyện rồi, cũng một mình hứng chịu rất nhiều tổn thương rồi, tôi không thể cứ khờ dại, yếu mềm như ngày xưa được nữa.

 

Không thể cứ tốt mãi với người không tốt với mình. Chịu đựng, hi sinh vì người ta dù người ta chẳng cần.

Ai chỉ gọi cho tôi những lúc cảm thấy cô đơn, tôi sẽ không đến bên. Ai chỉ xem tôi là một sự lựa chọn, tôi sẽ không cho họ là duy nhất. Nỗi buồn sẽ không vì họ, nước mắt cũng không dành cho họ.

Có những câu chuyện đâu kể hết được bằng lời, có những cảm xúc chỉ có ở một thời. Có nhiều khi lòng muốn trải lòng mình với ai đó, nhưng lại ngại vì chuyện mình kể như cuốn ngôn tình ngược. Không phải happy ending cũng không hẳn là sad ending.

Có nhiều thứ muốn nói… nhưng…nói với ai, ai nghe mình nói. Tất cả chuyện tình đấy tôi chỉ dành cho một người, cảm xúc lần đầu đấy tôi chỉ có ở thanh xuân.

Tôi của ngày xưa, dù biết người ta không cần mình, không trân trọng mình, xem mình chỉ là 1 lựa chọn trong số những lựa chọn khác. Vậy mà bản thân không thể thoát ra được, càng ngày càng tệ, cứ hành hạ bản thân, không biết nên làm như thế nào. Buông thì không nỡ mà tiếp tục chỉ thêm đau!

Tôi của ngày xưa, dù biết có làm gì thì tất cả đã quá muộn màng rồi. Thì có cố gắng cách mấy cũng vậy. Muốn cứng rắn vượt qua mà không thể thoát khỏi cái tình cảm ấy.

Tôi của ngày hôm nay, những người bước qua cuộc đời tôi để lại cho tôi một chút sầu, người qua kẻ lại ai cũng thế. Nên tôi gọi chúng là nỗi buồn đẹp và đặt một góc nhỏ trong tim.

 

 

Còn những niềm vui về họ tôi để trong tim, có chán thì lâu lâu lật lại ngồi cười một mình cũng không mất mát gì. Mọi chuyện qua rồi, người đi còn ta ở đây nhớ nhớ cười cười, có sao đâu.

Dù cho có tạm thời phải chịu cô đơn, nhưng tôi vẫn đủ giá trị để chờ đợi, tìm kiếm những niềm vui khác, niềm hạnh phúc khác…. Chứ không phó thác tất cả bình yên vào một người không chắc chắn thuộc về mình.

Người ta nói cứ cho đi sẽ có ngày nhận lại. Nhưng đến giờ mới nhận ra rằng đừng nên cho đi 1 cách “hoang phí” như vậy. Đến lúc sống cho bản thân rồi, hãy vì mình đừng vì ai quá nhiều. Mạnh mẽ lên tôi ơi.